Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 422: Nếu hắn nhằm vào Ma Thiên Các thì tự khắc sẽ mò đến

Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng không nghĩ nhiều, sư phụ đã nói vậy hẳn là có lý của sư phụ. Hai người gật đầu, đồng thanh nói: “Sư phụ anh minh.”
Đoan Mộc Sinh cầm phi thư đọc một lượt rồi nói:
“Ba Mã là thiên tài vu thuật đệ nhất Lâu Lan, những năm gần đây thực lực Lâu Lan gia tăng không ít đều có liên quan đến tên Ba Mã này. Nếu thật là vậy thì nhị sư huynh phải làm sao đây?”
Ba người đều lộ vẻ lo lắng. Nhất là bức phi thư ban nãy của Giang Ái Kiếm đã chứng thực lời đồn của ngoại giới.
Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ, đồ nhi còn có một việc phải bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Hôm qua, dưới chân núi Kim Đình Sơn xuất hiện rất nhiều tu hành giả cấp thấp. Đồ nhi thấy bọn họ muốn gây chuyện nên đã đánh đuổi đi rồi.” Chư Hồng Cộng nở nụ cười tranh công.
Gây chuyện?
Thằng ngốc này lại hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Tu hành giả nào dám gây chuyện ở Kim Đình Sơn?
Minh Thế Nhân nhíu mày nói: “Sư đệ ngốc, đệ có hỏi là chuyện gì không?”
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu. “Nghe bảo là xảy ra chuyện kỳ quái gì đó, nhờ chúng ta hỗ trợ. Ma Thiên Các nào có phải hội từ thiện!”
Minh Thế Nhân âm thầm cười trên nỗi đau của người khác. Lão bát ơi là lão bát, sợ là đệ chưa hiểu rõ sáo lộ mới của sư phụ rồi.
Điều khiến Minh Thế Nhân bất ngờ chính là sư phụ lão nhân gia người không hề tỏ ra tức giận.
Lục Châu đi qua đi lại suy nghĩ… Chuyện cây cỏ khô héo hẳn là có liên quan đến vu thuật. Nói không chừng Ba Mã lại đang âm mưu gì đó.
Nhớ lại nội dung phi thư của Tư Vô Nhai, Lục Châu có chút lo lắng cho Ngu Thượng Nhung.
Nếu là trước kia, với tu vi của Ngu Thượng Nhung thì Lục Châu cần gì phải lo lắng cho hắn.
Nhưng bây giờ lại không giống khi xưa. Chuyện của Ngu Thượng Nhung sao Lục Châu có thể khoanh tay đứng nhìn.
Thấy sư phụ lâm vào trầm tư, Minh Thế Nhân lập tức hiểu ra, liền vội vàng khom người nói: “Đồ nhi nguyện ý xuống núi điều tra việc này.”
Chư Hồng Cộng cũng khom người:
“Đồ nhi nguyện ý cùng tứ sư huynh điều tra việc này.”
Lục Châu xoay người nhìn sang hai tên đồ đệ. Nếu là trước đây Lục Châu sẽ không do dự để bọn hắn đi chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ… tên Ba Mã vẫn còn đang rình rập trong bóng tối.
Ngay cả Ngu Thượng Nhung gặp Đại vu còn phải chịu thiệt thì Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng ra mặt chẳng khác nào là đi chịu chết.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu mới mở miệng nói: “Đừng lo lắng. Nếu hắn nhằm vào Ma Thiên Các thì tự khắc sẽ mò đến…”
Ba người nghe vậy bèn đồng thanh đáp: “Sư phụ anh minh.”
Đảo mắt lại mười ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ.
Đến ngày thứ mười một, khi màn đêm buông xuống, tại một khu mộ địa trong rừng cây rậm rạp.
Sàn sạt, sàn sạt…
Một đám người đông nghịt đang rảo bước tiến về phía trước, còn có không ít thi thể đang leo ra khỏi phần mộ, gia nhập vào quần thể, chậm rãi tiến lên.
Đứng từ trên quan sát, dưới mặt đất tựa như xuất hiện một đội quân kiến đen kịt.
Phía sau lưng đám người là một chiếc xe kéo màu đen đang phi hành dưới tầng trời thấp, có hai người đang kéo xe, trên thân còn quấn dây thừng…
Một thân ảnh khôi ngô đứng trên mui xe, hai mắt toả quang mang màu xanh lục đang thoả mãn nhìn đội quân mà hắn tạo ra.
Đây chính là đám binh lính do hắn ngày đêm kiến tạo. Cổ họng hắn phát ra thanh âm trầm thấp:
“Ma Thiên Các, mong là lần này có thể khiến các ngươi hài lòng…”
Vù!
Chiếc xe kéo màu đen lướt qua đầu đám người đông nghịt, bay ra phía trước dẫn đường cho đội quân…
Cùng lúc đó.
Trên bầu trời một khu vực phía tây bắc cách Thần Đô hơn vạn dặm.
Tuyết trắng mênh mang, núi non trùng điệp.
Trên dãy núi trắng xoá có một thanh bào kiếm khách đang lơ lửng.
Hắn khẽ xoay người, trong mắt chỉ toàn là rừng cây và tuyết trắng, không có lấy một bóng người.
Gió thổi tung mái tóc dài của Ngu Thượng Nhung.
Hắn không rũ tuyết xuống, để mặc cho bông tuyết rơi vào từng lọn tóc, cả lông mày cũng vương đầy tuyết trắng.
Ngu Thượng Nhung đứng khoanh tay, Trường Sinh Kiếm sau lưng dường như đã cảm nhận được gì, khẽ rung động.
Hắn mỉm cười đón gió tuyết. “Tốt.”
Ngu Thượng Nhung đạp không bay về phía trước, thân ảnh chớp lên đã xuất hiện ở trên không cách mấy chục trượng.
Một khắc sau, Ngu Thượng Nhung đã đứng trên một ngọn cây nhìn về phía bình địa trước mặt, suy nghĩ xuất thần.
Bình địa cỡ nhỏ kéo dài mấy chục dặm, bốn phía bị núi non vây quanh, chìm trong tuyết trắng xoá. Bên dưới lớp tuyết và các loại dây leo, cỏ dại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những căn nhà đổ nát.
Cảnh còn người mất.
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân.
Soạt soạt!
Tuyết trên ngọn cây loạt soạt rơi xuống.
Ngu Thượng Nhung bay về phía trước, vừa được một đoạn bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lay động.
Hắn không phi hành mà lăng không đứng đó, hai tay buông xuống, song chưởng gấp lại.
Ông!
Một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay hắn như một tiểu kim nhân.
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía toà kim liên bên dưới tiểu kim nhân.
Trên liên toạ, những đốm màu tím sẫm đã tăng lên rất nhiều, chiếm gần một phần ba toà kim liên.
“Cổ thuật?”
Ngu Thượng Nhung cau mày nhìn toà kim liên, nhưng hắn cũng chỉ nhíu mày mà thôi, không có sợ hãi, khẩn trương và lo lắng.
Hắn khẽ thở dài. “Vẫn là do ta đã chủ quan.”
Trong não hải Ngu Thượng Nhung hiện ra tràng cảnh chiến đấu với Trương Viễn Sơn ngày đó.
Thời điểm cổ thuật có thể tiếp cận kim liên chỉ có duy nhất một lần, đó là lúc hắn huy kiếm lần cuối, lấy pháp thân và kim liên toạ để nghiền ép đám xúc tu.
Hắn tính toán thời gian… Chỉ trong nửa tháng mà liên toạ đã bị xâm chiếm một phần ba. Nói cách khác, còn khoảng một tháng nữa là liên toạ sẽ bị cổ thuật chiếm lĩnh toàn bộ.
Đến lúc đó sẽ chẳng còn cách nào nữa.
Thủ thế khẽ động, pháp thân Bách Kiếp Động Minh tiêu thất, Ngu Thượng Nhung tiếp tục phi hành.
Bay đến giữa khu vực bình địa, Ngu Thượng Nhung thong dong huy động hai tay. Pháp thân tái hiện!
Ông!
Pháp thân cao mười trượng toả ra sóng nhiệt to lớn. Cho dù liên toạ bị nhiễm màu tím hết một phần ba cũng không gây trở ngại đến việc pháp thân bộc phát năng lượng.
Đám tuyết trắng bao phủ trên khu vực bình địa nhanh chóng bị hoà tan, bốc hơi đi hết.
Chốc lát sau, toàn bộ tuyết trắng trong phạm vi mấy ngàn mét đều biến mất.
Diện mục bình địa dần dần lộ ra.
Từng đoá Huân Hoa Thảo cắm rễ dưới đất, thân vươn cao đón gió tuyết, mạnh mẽ sinh trưởng trong cái rét lạnh quanh năm.
Khi hắn bay đến lối vào, có hai khối đá nằm ngã chỏng chơ ngoài cửa, dáng vẻ trông như con hổ… Đáng tiếc đều đã bị hư hại, một nửa thân hổ chôn vùi trong đất.
Cây cối mọc um tùm đã che đi hết dáng vẻ của mảnh đất này. Ngoại trừ Huân Hoa Thảo, các kiến trúc trong bình địa đã biến mất gần như toàn bộ.
Quá khứ đã bị chôn vùi.
Ngao !
Đàn sói gần đó ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng. Một số chim muông sợ hãi pháp thân cao mười trượng cũng bỏ chạy tứ tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận