Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 766

An Quy đành phải phất tay ra hiệu cho thuộc hạ.
Không bao lâu sau, bên ngoài đại điện vương thành xuất hiện một nam tử trung niên mặc hoa phục bước tới, khom người nói: “Đạt La tham kiến quốc vương bệ hạ.”
“Miễn lễ.” An Quy chỉ tay về phía một chiếc bàn gần đó. “Ban thưởng ghế ngồi cho tướng quân Đạt La.”
Lục Châu nâng tay ngăn lại. “Ban thưởng ghế ngồi thì không cần đâu.”
“Ý của lão tiên sinh là…?”
Lục Châu không để ý tới An Quy mà nhìn về phía đại đồ đệ. Vu Chính Hải vừa nhìn thấy vị tướng quân Đạt La này, trong mắt lập tức bốc lên lửa giận.
Mặc dù đã trôi qua rất nhiều năm, thiếu niên vương tộc Đạt La năm đó đã biến thành vị tướng quân trung niên này, nhưng Vu Chính Hải chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đối phương.
Người này chính là kẻ đã khoét tim Vu Chính Hải đến chết!
“Người chết thì không cần ngồi làm gì.”
Lời vừa nói ra, cả toà đại điện trở nên cực kỳ an tĩnh. Toàn bộ vương tộc và quan viên trên đại điện đều nhìn về phía Lục Châu và Đại La, sau đó nhìn quốc vương An Quy của bọn hắn.
Đạt La nghe vậy, quỳ một gối xuống nói: “Giữa Lâu Lan và Đại Viêm đúng là có chút chuyện không vui, nhưng lão tiên sinh cần gì phải làm khó Đạt La?”
“Đạt La!” Vu Chính Hải đứng lên.
Ánh mắt Đạt La rời khỏi Lục Châu, nhìn về phía Vu Chính Hải. Bộ dạng thiếu niên của Vu Chính Hải lập tức gợi lên ký ức cũ trong đầu Đạt La.
“Ngươi… sao ngươi vẫn chưa chết?” Hắn mở to mắt, kinh ngạc hỏi.
“Ta không chết làm ngươi rất thất vọng à?” Vu Chính Hải nói.
Quốc vương An Quy nghe hai người đối thoại, bèn nhíu mày hỏi: “Đạt La, ngươi là một trong những tướng quân có uy danh nhất của Lâu Lan, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mau kể lại rõ ràng!”
Đạt La khom người nói:
“Bệ hạ, tất cả chỉ là hiểu lầm. Ta và vị tiểu huynh đệ này từng gặp mặt một lần, khi đó ta không cẩn thận đã ngộ thương vị tiểu huynh đệ này, còn tưởng là hắn đã chết. Không ngờ hắn vẫn còn sống, thật là tốt quá!”
Phì !
Tiếng phun của Minh Thế Nhân cực kỳ vang dội giữa đại điện tĩnh lặng, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Minh Thế Nhân chỉ tay vào một khối thịt mỡ trên bàn, hỏi: “Thịt gì thế này, sao khó ăn quá vậy?”
Một quan viên của Lâu Lan ngồi bên cạnh lên tiếng giải thích: “Bằng hữu, thứ này được làm từ đậu hũ, không phải là thịt thật…”
“Ta biết ngay mà, đồ giả dối này ta vừa nhìn đã thấy không ổn. Hừ, quá thối, quá giả tạo!”
Đạt La câm nín, không biết nói gì thêm.
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, mọi người lại nhìn về phía quốc vương An Quy và Lục Châu. Người có quyền quyết định ở đây chỉ có hai người này.
Lục Châu quay sang nói với Vu Chính Hải: “Nói ra yêu cầu của ngươi đi. Vi sư ở ngay đây, làm chủ cho ngươi.”
Phịch!
Vu Chính Hải quỳ xuống, cung kính khấu đầu với Lục Châu rồi nói: “Sư phụ, đồ nhi không thể khoan dung độ lượng với hắn. Đồ nhi chỉ có một thỉnh cầu, cả nhà Đạt La phải chôn cùng hắn!”
Đại điện lại lâm vào tĩnh mịch. Đạt La mở to mắt nhìn thiếu niên Vu Chính Hải đang quỳ dưới đất. “Ngươi điên rồi!”
“Ta không điên!” Vu Chính Hải đứng lên.
“Ha ha…” Đạt La nở nụ cười, “Đại Viêm và Lâu Lan đúng là có xích mích, nhưng điều này không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai bên. Ngọc phi nương nương, Mạc Ly cô nương đều gả cho Đại Viêm, hai bên vẫn luôn hữu hảo, sẽ không vì một người mà thay đổi… Có đôi khi quá xem trọng mình chính là một chuyện rất ngu xuẩn.”
Lục Châu bưng ly rượu lên uống một ngụm, điềm nhiên như không có việc gì, sau đó quay sang chạm cốc với An Quy.
Rất hài hoà, rất hữu hảo.
Lục Châu đặt chén rượu xuống, lạnh nhạt nói: “Vậy thì chém đầu cả nhà Đạt La.”
Đám người cả kinh, đồng loạt ngẩng đầu. Trong lòng Đạt La run lên. Ngay cả chén rượu trong tay quốc vương An Quy cũng khẽ run, rượu sóng sánh tràn ra ngoài.
An Quy miễn cưỡng nở nụ cười:
“Lão tiên sinh, việc này e là không thích hợp… Đạt La dù sao cũng là một trong những tướng quân có uy danh nhất Lâu Lan, nếu hắn chết thật e là Lâu Lan sẽ đại loạn. Nếu Đạt La có làm sai chuyện gì thì ta xin được thay hắn bồi tội. Vị tiểu huynh đệ này có điều kiện gì xin mời nói.”
Đạt La cũng lên tiếng, trong giọng nói có chút khinh thường. “Cứ việc nói ra yêu cầu của ngươi, ta sẽ đáp ứng hết.”
Ầm!
Minh Thế Nhân đập bàn, rượu văng tung toé.
“Đạt La đúng không?” Minh Thế Nhân đứng lên. Ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn.
Đạt La nhíu mày. “Ngươi là…?”
“Ta thật bội phục dũng khí của ngươi. Là ai cho ngươi lá gan dùng khẩu khí này nói chuyện với đại sư huynh của ta vậy?”
“Đại sư huynh?” Đạt La nghi hoặc.
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nhún vai. “Xem ra các ngươi không hề có thành ý tiếp đón. Trước khi bọn ta viếng thăm chẳng lẽ các ngươi không thèm điều tra tin tức về Ma Thiên Các? Vị tiểu huynh đệ trong miệng các ngươi chính là giáo chủ đệ nhất ma giáo trong thiên hạ Vu Chính Hải!”
Đại điện vốn đã rất yên tĩnh, nay lại càng lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Những vị đang ngồi ở đây đương nhiên biết tới Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải danh chấn thiên hạ, cũng biết rõ Vu Chính Hải là đại đệ tử Ma Thiên Các. Nhưng không ai có thể liên hệ vị Giáo chủ đã san bằng Thần Đô kia với thiếu niên gầy gò trước mặt này.
Đạt La lảo đảo lui lại một bước, không thể tin nổi. Quốc vương An Quy cũng trợn tròn mắt.
Minh Thế Nhân hài lòng gật đầu, đây mới là thái độ nên có của bọn hắn.
Đạt La nuốt một ngụm nước bọt, run giọng nói: “Ngươi là Vu Chính Hải?”
Minh Thế Nhân đáp gọn lỏn: “Làm sao mà giả được!”
Lúc này, Lục Châu lại bưng ly rượu lên chạm cốc với quốc vương An Quy. Có lẽ do quá khẩn trương, An Quy giật mình run tay.
Choang! Chén rượu rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu chảy dài thành một đường đến bên chân Đạt La.
Quốc vương An Quy trầm giọng nói: “Truyền lệnh của bản vương, chém cả nhà Đạt La!”
Đạt La vội vàng quỳ xuống, trầm giọng nói: “Bệ hạ, ngài không thể bị che mắt như vậy! Liên minh mười hai nước sắp đến, chỉ cần ngài gật đầu, đại trận vương thành sẽ mở ra, nhất định có thể một mẻ hốt gọn bọn hắn…”
An Quy lắc đầu, phất ống tay áo. Một mẻ hốt gọn? Năm người này có thể một mẻ hốt gọn được sao? Ngươi lên đánh cửu diệp đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận