Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 638

Vu Chính Hải lại quỳ một gối xuống. “Đồng môn không được chém giết, đồ nhi vẫn luôn khắc sâu điều này trong tâm khảm, chưa từng dám quên.”
Chữ khắc trên tảng đá khiến Vu Chính Hải nhớ lại lúc trước khi còn học nghệ trên núi. Thời gian thấm thoát đã qua ba trăm năm. Cây cỏ trên núi đều đã thay đổi.
Gió thổi bay chòm râu của Lục Châu. Cho dù Thẻ Nghịch Chuyển đã khiến Lục Châu trẻ lại rất nhiều, nhưng ngoại hình của hắn vẫn là một lão nhân tuổi già sức yếu.
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải với vẻ mặt chân thành: “Vu Chính Hải…”
“Có đồ nhi.”
“Lão phu từng như ngươi, mà ngươi rốt cuộc cũng sẽ như lão phu. Nếu được quay lại một lần nữa, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
Vu Chính Hải ngẩn người. Lục Châu không chờ hắn trả lời, khẽ phất tay áo rời đi.
Hậu sơn lại trở nên yên tĩnh.
Thật lâu sau, Vu Chính Hải mới thầm thì: “Nếu được quay lại lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy.”
Trên sườn núi Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân tiễn Vu Chính Hải xuống núi.
“Đại sư huynh, huynh trò chuyện với sư phụ thế nào rồi? Có phải là sư phụ đã ôn hoà hơn xưa rất nhiều không?”
Vu Chính Hải không trả lời câu hỏi của Minh Thế Nhân, vừa tản bộ xuống núi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh khiến Minh Thế Nhân cũng phải thấy gấp gáp.
Lẽ ra Vu Chính Hải phải muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt mới đúng, sao bây giờ lại có thời gian thưởng thức cảnh trí nhàm chán xung quanh? Cứ đi từng bước xuống núi thế này thật là chậm muốn chết.
“Lão tứ, nghe nói sư phụ mới thu nhận một tiểu sư muội?”
Minh Thế Nhân gật đầu đáp: “Đúng vậy… tiểu nha đầu này là Thông Huyền cảnh trời sinh, tu hành được năm tháng đã là Ngưng Thức cảnh hậu kỳ, còn nhanh hơn cả cửu sư muội năm đó.”
“Ồ, tiểu nha đầu có thiên phú như vậy chẳng trách sư phụ lại thu làm đồ đệ.” Vu Chính Hải nói.
“Cho dù sư phụ không thu nhận thì những tông môn khác cũng sẽ tranh giành nhau để thu đồ.”
Vu Chính Hải kỳ quái hỏi: “Tiểu nha đầu này thật sự không có quan hệ gì với sư phụ sao?”
“Đại sư huynh có ý là…?”
“Đệ đã hiểu rồi, cần gì phải hỏi lại?”
“Ta thật không hiểu mà!”
“Thôi vậy.”
Chốc lát sau, Vu Chính Hải và Minh Thế Nhân đã đến chân núi, ra ngoài bình chướng.
“Lão tứ, thay ta chăm sóc cho sư phụ thật tốt.” Vu Chính Hải dặn dò.
“A? Đại sư huynh mà cũng biết quan tâm người?”
“Cái gì?”
“À ừm, ta nhất định sẽ chăm sóc người thật tốt, đại sư huynh xin cứ yên tâm!” Minh Thế Nhân nói.
Vu Chính Hải điểm nhẹ mũi chân ngự không rời đi, chỉ trong giây lát đã biến mất trên bầu trời đêm.
Lúc này Minh Thế Nhân mới vỗ vỗ ngực thở phào: “Mẹ ơi… thật là nguy hiểm, thật là nguy hiểm, cũng may không nói lỡ lời.”
Vừa dứt lời, từ phía sau thân cây rậm rạp bên cạnh truyền đến một giọng nói xem thường: “Chỉ là hư tình giả ý mà thôi.”
Minh Thế Nhân giật bắn mình quay đầu nhìn sang. “Nhị… nhị sư huynh? Tại sao huynh lại ở đây?”
“Lão tứ, Ma Thiên Các xảy ra chuyện lớn như vậy sao đệ không gửi phi thư cho ta?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Ách…”
Minh Thế Nhân thầm than một tiếng không ổn, chợt cảm thấy cuộc đời thật gian nan khó sống. Chẳng lẽ bắt hắn nói thẳng, thực lực của huynh còn yếu, có tới cũng chỉ làm mồi thôi hả? Sẽ bị đánh chết đó!
“Nhị sư huynh, hành tung của huynh phiêu hốt bất định, ta không liên lạc được. Lần trước sư phụ đã phàn nàn một lần, nói huynh không chịu gửi phi thư về. Nên lần này ta mới truyền thư cho đại sư huynh.”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy, hàng chân mày rốt cuộc cũng giãn ra, gật đầu nói: “Là ta trách oan đệ.”
“Không sao, không sao cả.”
“Sau này nếu phát sinh chuyện tương tự, đệ nhất định phải báo ngay cho ta biết.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Chắc chắn rồi!” Minh Thế Nhân thấy hắn định rời đi, vội nói: “Nhị sư huynh, huynh không về Ma Thiên Các nghỉ ngơi sao?”
“Không, ta còn có việc.” Nói xong Ngu Thượng Nhung ngự không bay đi.
“Cung tiễn nhị sư huynh.”
Lần này Minh Thế Nhân đã khôn ngoan hơn, vừa tiễn người xong lập tức chạy vào trong bình chướng, trở về Ma Thiên Các.
Sáng hôm sau, Lục Châu mở mắt.
Hắn có thể cảm giác rất rõ ràng tốc độ lĩnh hội lực lượng phi phàm đã gia tăng, đồng thời khả năng chứa đựng lực lượng cũng tăng lên nhiều, cho nên muốn lĩnh hội đến trạng thái sung mãn thì vẫn cần năm đến bảy ngày.
Lục Châu không tiếp tục tham ngộ Thiên thư mà đứng lên quan sát bản đồ da dê cổ, phát hiện không có khu vực mới xuất hiện nên lại quay về ngồi xếp bằng, tiếp tục nghiên cứu Hệ thống.
Sau khi Hệ thống thăng cấp, lực lượng phi phàm được tăng cường, Lục Châu cũng thu hoạch được một thần thông mới.
Nghĩ tới đây, Lục Châu niệm khẩu quyết thần thông thiên thư thứ nhất của Địa Tự Quyển. Quả nhiên bên tai bắt đầu truyền tới tiếng trò chuyện khe khẽ !
“Sư phụ đã xuất quan, chẳng mấy chốc sẽ khảo hạch sự tiến bộ của các đệ tử. Chuyện này không đùa được đâu, trước kia ai mà không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đánh cho một trận nhớ đời, phải khiêng về phòng nằm tịnh dưỡng luôn đó.” Chư Hồng Cộng nói.
“Tàn nhẫn như vậy sao? Nhưng Các chủ đâu có vẻ là người táo bạo đâu?” Các nữ đệ tử thốt lên kinh ngạc.
“Các ngươi không hiểu, đây gọi là… tri nhân tri diện bất tri tâm, không thể dùng đấu để đong nước được. Các ngươi tưởng ta là đồ ngốc thật sao? Ha ha, ta đúng là ngốc thật đó.” Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ thở dài. “Biết làm sao được, từ khi được cha mẹ sinh ra ta vốn dĩ đã không thông minh rồi.”
“Phốc !” Các nữ đệ tử phì cười. “Nghe bát tiên sinh nói chuyện còn hơn đọc sách mười năm.”
Lục Châu hiểu rõ. Thần thông thứ nhất của Địa Thư chính là thính lực.
Thử xem còn nghe được bao xa. Trước mắt thần thông này tiêu hao khá ít lực lượng phi phàm, nhưng phạm vi nghe được âm thanh lại không đủ rộng.
Ý thức Lục Châu khẽ động, phạm vi bao trùm của thần thông trở nên rộng hơn nhưng đồng thời lực lượng phi phàm tiêu hao càng nhiều hơn.
Bên tai lại truyền đến âm thanh !
“Siêu thiên giai? Lăng Hư? Phải tìm cơ hội luyện hoá nó mới được, hoặc là dùng nó để cường hoá Ly Biệt Câu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận