Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1352

U Minh Lang Vương thét lên một tiếng nghẹn ngào, nó điên cuồng vặn vẹo thân thể khiến sóng biển văng lên đến tận trời, đại hải rung động.
Ước chừng qua một khắc đồng hồ, nước biển dần an tĩnh lại, thân thể nó từ từ chìm vào biển cả, tiếng thét dần trở nên trầm thấp…
Cuối cùng U Minh Lang Vương nằm im không hề động đậy.
[Ting ! đánh giết U Minh Lang Vương, thu hoạch được 10.000 điểm công đức.].
Đám người quan chiến há hốc mồm đến mức mồm miệng khô khốc.
Lục Châu nhấc tay, Vị Danh Kiếm vù vù rung động, kiếm cương tàn phá bừa bãi trên thi thể U Minh Lang Vương.
Trước khi thi thể nó chìm vào đáy biển, Vị Danh Kiếm đã đào ra Mệnh Cách Chi Tâm.
Vù !
Một viên Mệnh Cách Chi Tâm sáng lóng lánh to bằng nắm tay chậm rãi bay vào tay Lục Châu.
[Mệnh Cách Chi Tâm của U Minh Lang Vương, năng lực: u đồng nhìn ban đêm, sức chịu đựng dẻo dai.].
“Cũng không tệ.”
Lục Châu định thu hồi Mệnh Cách Chi Tâm nhưng lúc này mới phát hiện áo mình đã bị hủy trong động dung nham, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiền tài không để ngoài thân, cầm trên tay như thế sẽ khiến một số người có tâm làm loạn.
“Tiền bối cẩn thận.”
Cách đó mấy ngàn mét trên một ngọn cây, có tu hành giả truyền âm nói.
Lục Châu đã cảm giác được mặt biển truyền đến động tĩnh quỷ dị. Sóng biển càng lúc càng lớn, chứng tỏ có vật gì đó đang lướt về phía này.
Đám tu hành giả cấp tốc lướt tới đến cách Lục Châu mấy chục mét thì dừng lại, lăng không quan sát.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Các ngươi biết hải thú đột kích?”
“Đại Đường có nhiều địa phương bộc phát thú tai, hiện tại đa số tu hành giả đều lui về canh giữ thành trì.”
“Vì sao hung thú lại vô duyên vô cớ xuất hiện?”
Mấy tu hành giả lắc đầu tỏ vẻ không rõ.
“Các ngươi lui về thành trì đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Vâng.”
Đám tu hành giả vừa xoay người định rời đi, trên mặt biển đằng xa bỗng truyền đến tiếng đánh nhau.
Ai nấy đều quay đầu nhìn lại.
Trên biển xuất hiện một toà kim sắc pháp thân bay tới bay lui, không ngừng đánh bay đám hải thú vừa nhảy vọt ra khỏi mặt biển. Người kia có sức chiến đấu kinh người.
“Lại là kim sắc pháp thân?!” Đám người kinh ngạc hô lên.
Lục Châu cũng nghi hoặc không kém. Kim liên giới từ khi nào lại có cao thủ bậc này? Dám đến hồng liên, lại một thân một mình tiến vào Vô Tận Hải, kịch đấu với đám hải thú.
Soạt !
Sóng biển văng cao đến tận trời. Pháp thân ngày càng hiện rõ, kim hoàn rực rỡ sau lưng toả quang mang chói mắt.
Nhìn thấy kim hoàn, Lục Châu theo bản năng nghĩ: “Là Ngu Thượng Nhung?”
Nhưng ngay sau đó hắn đã nhìn ra điểm khác biệt… Một bóng người đang vung nắm đấm đánh rơi từng con hải thú.
“Ha ha ha… muốn ăn thịt lão tử? Các ngươi còn non lắm!”
Khoảng cách càng lúc càng gần, Lục Châu cũng đã nhìn rõ ràng diện mạo đối phương.
“Lão bát?”
Đương Khang từ phía chân trời bay tới, Lục Ly đứng trên lưng nó, cao giọng nói: “Lão bát, sau lưng!”
“Yên tâm, nhìn lão tử đánh nó thành phân này!”
Quyền cương trút xuống, cự thú bị đánh bay ra ngoài, thân thể còn chưa kịp rơi xuống biển thì đầu đã nổ tung.
“Ha ha ha… lão tử đúng là mạnh siêu hạng! Về tới Ma Thiên Các, ngay cả đại sư huynh và nhị sư huynh cũng không dám bắt nạt lão tử nữa đâu!”
Chư Hồng Cộng và Lục Ly trở về bình an vô sự, nhưng mấy ngày này lại thấy đám hải thú ngo ngoe rục rịch muốn tấn công đất liền bèn một đường đánh giết chúng.
“Đừng đắc ý quá sớm, chúng ta vất vả lắm mới tránh được hải thú chi vương, ngươi chỉ giết cự thú thông thường mà thôi. Loại cự thú này đến thập diệp cũng đối phó được, thứ đáng sợ nhất vẫn là Mệnh Cách thú và thú vương.”
“Không sao, phía trước chính là đất liền rồi.” Chư Hồng Cộng nhe răng trợn mắt nói.
“Ta cảm giác được có điểm không thích hợp, hình như phương hướng chỉ dẫn xảy ra biến cố… ta hoài nghi toàn bộ Hắc Tháp đang xuất động.” Lục Ly nói.
“Tập thể Hắc Tháp ra nghênh đón chúng ta? Lão Lục, không nhìn ra địa vị của ông cao như vậy nha!”
Lục Ly lắc đầu nói:
“Không cao như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ là một thành viên bình thường. Tập thể Hắc Tháp xuất động làm việc, không ai dẫn đường cho chúng ta trở về nên phương hướng mới bị thay đổi. Rất có thể nơi này không phải là hắc liên giới.”
“Sợ cái gì, có lão tử ở đây, bảo đảm ông sẽ được an toàn.”
Hắn vừa dứt lời, lít nha lít nhít hải thú dưới biển đột nhiên điên cuồng vọt lên bờ.
Chư Hồng Cộng giật nảy mình, thu hồi pháp thân, lăng không lơ lửng quan sát mặt biển. “Xảy ra chuyện gì thế? Mấy ngày nay thật là kỳ quái.”
“Đây hẳn là thú tai.” Lục Ly nói.
“Tập thể Hắc Tháp xuất động là để ngăn cản đám hải thú này sao?” Chư Hồng Cộng hỏi, vì Lục Ly đã từng thực hiện nhiệm vụ này.
Lục Ly lắc đầu nói:
“Không thể nào, lúc này mà ngăn cản thì đã quá muộn, huống chi Hắc Tháp cao thủ nhiều như mây, chỉ cần xuất động một, hai thẩm phán giả là có thể giải quyết, không có lý nào lại vận dụng toàn bộ Hắc Tháp.”
“Thôi nghĩ nhiều làm gì, lên bờ đã rồi tính, mệt muốn chết!” Chư Hồng Cộng nhảy lên lưng Đương Khang, bay về phía bờ biển.
Cách bờ biển khoảng ngàn mét, Chư Hồng Cộng chợt nói: “Phía trước có người.”
Hai người nhìn thấy đám tu hành giả đang lăng không đứng trên bờ biển nhìn mình. Lục Ly nói: “Bọn họ đến ngăn cản thú tai?”
“Mặc kệ đi, ở trần kiểu đó vừa nhìn đã thấy không có tố chất.” Chư Hồng Cộng cưỡi Đương Khang bay tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận