Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1916: Bảy mươi năm

Tại vùng đất thất lạc ở Vô Tận Hải.
Trên một ngọn núi cao sừng sững có một toà cung điện khổng lồ. Khắp núi đồi mọc đầy cây phong già, hàng lá đỏ bao phủ cả không gian.
“Bệ hạ, khoảng thời gian vừa qua thuộc hạ vẫn luôn quan sát hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư. Người cầm thương thì chăm chỉ khắc khổ, chỉ là quá cương trực thẳng thắn nên cứng nhắc khô khan. Người còn lại thì…” Một nam tử mặc hoa phục đang khom người bẩm báo với Xích Đế.
Xích Đế khí thế bất phàm đứng ngoài cửa điện ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, thản nhiên nói: “Tiếp đi.”
“Người còn lại cả ngày chỉ biết có ngủ, không hề đứng đắn chút nào. Đã vậy nhân phẩm còn có vấn đề.”
“Sao lại nói thế?” Xích Đế cau mày hỏi.
“Tác phong làm việc của hắn rất xảo trá, thích tránh né giảo hoạt, lại không có nguyên tắc.”
“Suy cho cùng hắn vẫn là người trẻ tuổi, ngươi hãy dạy thêm cho hắn đạo lý làm người.” Xích Đế nói.
“Việc này…” Nam tử lộ vẻ khó xử, hắn cũng đã thử dạy dỗ rồi. “Kẻ không cần mặt mũi… e là không dạy nổi.”
Xích Đế mặt không đổi sắc nói: “Vậy thì phải càng dụng tâm mà dạy chứ!”
“…Vâng.” Nam tử không dám tiếp tục càu nhàu.
Xích Đế thở dài một tiếng: “Hiện tượng mất cân bằng chỉ tăng chứ không giảm, nếu Thái Hư sụp đổ, Nam vực cũng chẳng khá hơn gì.”
“Bệ hạ dạy phải, là thuộc hạ nhỏ nhen. Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực, chân thành đối đãi dạy dỗ hắn, cố gắng trong một trăm năm giúp hai người bọn họ lĩnh ngộ đại đạo.”
Chuyện tương tự cũng phát sinh ở chỗ Bạch Đế và Thanh Đế.
Càng ngày càng có nhiều dấu hiệu chứng tỏ tu hành giới sắp phải chịu một tràng tai nạn lớn chưa từng có.
Đại Uyên Hiến.
Vũ tộc và các tộc nhân dị quốc cùng bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ. Vũ Hoàng tuyên bố bế quan trăm năm để tấn thăng Đại Đế, toàn bộ Vũ tộc đều không được phép rời khỏi Đại Uyên Hiến.
Trong Ngũ đế.
Duy chỉ có Hắc Đế không có được hạt giống Thái Hư nên thường xuyên đến khiêu khích Thanh Đế, Xích Đế và Bạch Đế.
Nhờ vậy, Thái Hư được an tĩnh trong một khoảng thời gian ngắn, không phát sinh sự tình đặc biệt nào.
Đoan Mộc Điển cũng trở lại Thái Hư, thường xuyên đến Thượng Chương điện và Thánh Điện.
Bảy mươi năm trôi qua như một cái chớp mắt, người tu hành không biết năm tháng.
Trong Thượng Chương điện.
Một cô nương mặc hồng y tự nhiên hào phóng và một cô nương xinh đẹp mỹ lệ hoạt bát khả ái cùng nhau đi vào đại điện yết kiến Thượng Chương Đại Đế.
Bảy mươi năm qua, quan hệ giữa hai nàng và các tu hành giả trong Thượng Chương điện khá hoà hợp. Trừ việc tu hành, hàng ngày còn có các lão sư đến truyền thụ tri thức cho các nàng. Cho dù người trong điện khác thường nhắc nhở đây là tẩy não, là lừa gạt, nhưng các nàng cũng không bài xích.
Trong đại điện.
“Hai người các ngươi đến tìm bản đế có việc gì?”
Mỗi khi nhìn hai nàng, Thượng Chương đều có cảm giác đang nhìn hài tử nhà mình nuôi lớn, thế nên thường xuyên thiên vị không ít lần. Trong ngoài Thượng Chương điện cũng không ai dám nói gì về việc này.
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ tạ thế đã trăm năm. Ta muốn đi bái tế người một lần.”
Ban đầu Thượng Chương còn đi cùng các nàng, về sau hắn đâm lười, chỉ phái người đi theo hộ tống hai nàng đến Đôn Tang.
“Ngoài ra ta còn một việc muốn nói, hy vọng bệ hạ đáp ứng.”
Thượng Chương nói: “Nha đầu nhà ngươi lá gan không nhỏ, càng lúc càng quá phận. Nói đi, là việc gì?”
Tiểu Diên Nhi cười đáp: “Ta muốn gặp các sư huynh sư tỷ.”
“Sư huynh sư tỷ?” Thượng Chương gật đầu, đã có sư phụ thì có đồng môn cũng là đương nhiên. “Ngươi ở Thái Hư đã trăm năm mà vẫn còn nhớ tình đồng môn, rất tốt. Bản đế cho phép.”
Thượng Chương Đại Đế phất tay, một hư ảnh xuất hiện bên cạnh hắn chắp tay nói với Tiểu Diên Nhi và Hải Loa: “Đưa bọn họ đến Thái Hư ở mấy ngày là được.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Thật có thể sao?”
“Chuyện phàm trần tục thế, không có gì là Đại Đế bệ hạ không làm được.” Hư ảnh nói.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy lập tức vui vẻ gật đầu.
Vị thần tử đứng bên cạnh Thượng Chương Đại Đế lại nói: “Nói cho ta biết danh tính và nơi ở của bọn hắn, trong vòng ba ngày ta sẽ đưa bọn hắn đến đây.”
Tiểu Diên Nhi hưng phấn nói: “Thanh Đế, Xích Đế, còn có…”
Nói tới đây, nàng bỗng chú ý thấy thần sắc của Thượng Chương Đại Đế và vị thần tử có chút kỳ quái.
Vị thần tử hỏi: “Thanh Đế tìm được hai vị nắm giữ hạt giống Thái Hư, một người là cao thủ đao pháp, một người là cao thủ kiếm đạo. Cả hai đều có tác phong làm việc thành thục, tâm cảnh kiên định, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Mười năm trước khi đi bái phỏng Thanh Đế ta đã từng gặp hai người này. Bọn hắn thường xuyên cãi cọ, chỉ khi tách ra mới thấy có phong phạm cao thủ. Diên Nhi cô nương đang nói hai người này là sư huynh của cô nương?”
Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Thượng Chương Đại Đế khẽ cau mày nói: “Không phải là mấy người nắm giữ hạt giống Thái Hư được Bạch Đế và Xích Đế thu vào dưới trướng cũng là đồng môn của ngươi đó chứ?”
Tiểu Diên Nhi lại gật đầu.
Thượng Chương Đại Đế trầm mặc.
Hắn bỗng quay đầu nhìn về phía Hải Loa: “Cho nên Hải Loa cũng là sư tỷ của ngươi?”
Hải Loa xua tay nói: “Nàng… nàng là sư tỷ của ta.” Càng nói giọng nàng càng thấp, sau đó cúi đầu như một đứa trẻ đã làm sai.
Tiểu Diên Nhi xấu hổ cười: “Ta không cố ý giấu giếm ngươi, nhưng mà trong Thái Hư có quá nhiều người xấu. Đại Đế bệ hạ đối xử tốt với tỷ muội chúng ta nên bây giờ ta mới nói đó.”
Thượng Chương Đại Đế không tức giận, chỉ có kinh ngạc.
Vị thần tử kia dè dặt hỏi: “Không phải là tất cả những người nắm giữ hạt giống Thái Hư đợt vừa rồi đều là đồng môn của ngươi đó chứ?”
Câu này hắn chỉ hỏi thử thế thôi, nào ngờ Tiểu Diên Nhi vẫn thành thật gật đầu.
Gật đầu xong nàng mới nhớ ra một người, vội lắc đầu nói: “Thất Sinh thì không phải.”
Thượng Chương Đại Đế nói: “Bản đế tìm được các ngươi đều là nhờ thủ đoạn của hắn.”
“Cái người đó thật đáng ghét.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Vì sao lại chán ghét hắn?” Thượng Chương Đại Đế giang tay đầy khí thế, “Chẳng lẽ nơi này không tốt hơn việc ngươi lang thang khắp nơi trong hang cùng ngõ hẻm hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận