Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 947

Đám người kinh hãi, việc pháp thân có thể hành động đã không hợp với thói thường, vậy mà pháp thân Cửu Anh này lại còn có thể thôn phệ người sống? Như vậy chẳng khác gì có thêm sáu đòn công kích chí mạng!
Đám đệ tử Vân Sơn sợ hãi che mắt, không đành lòng nhìn cảnh tượng tàn khốc này. Diệp Chân khinh thường nói: "Cũng chỉ đến thế."
Khi sáu cái đầu mãng xà lướt xuống, năm ngón tay Lục Châu xoè ra, một tấm cương khí hộ thuẫn màu vàng kim xuất hiện chắn ở trước mặt, giữa hộ thuẫn có đồ án hình thái cực ngăn lại công kích của Cửu Anh.
"Ngươi đã dùng hết toàn lực, mà lão phu… còn chưa có phát lực đâu." Lục Châu thong dong nói.
"Hả?" Trong lòng Diệp Chân trầm xuống.
Trên thực tế Lục Châu cảm thấy dùng tu vi kim diễm cửu diệp hoàn toàn có thể đọ sức với Diệp Chân một trận. Nhưng vấn đề là Diệp Chân càng đánh càng hăng, lại đang khai diệp. Nếu để hắn khai diệp thành công thì sẽ khó mà đối phó được, Lục Châu không có đủ điểm công đức để mua nhiều thẻ Một Kích Chí Mạng đến thế.
Thế là...
Năm ngón tay hiện lên lam quang, Lục Châu sử dụng thần thông Túc Trụ Tùy Niệm, cánh tay vươn tới đánh ra lam chưởng. Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn!
Ầm! Cảnh tượng trên ngọn Trung Chỉ Phong ở Phi Tinh Trai lại tái hiện.
Tinh thần Diệp Chân hoảng hốt, thầm hô một tiếng chuyện gì đang xảy ra? Hắn đang khai diệp đến thời khắc mấu chốt, nhất định phải cố gắng đứng vững, lập tức song chưởng chập lại, vô số phù chỉ xuất hiện, Nghiệp Hỏa cháy bùng lên.
Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn bay tới, phanh phanh phanh… Ba chưởng đầu đánh tan đám phù chỉ, ba chưởng kế tiếp đánh tan Nghiệp Hoả, ba chưởng cuối cùng đánh thẳng vào người Diệp Chân!
Hai mắt Diệp Chân sung huyết đỏ bừng, phun ra mấy ngụm máu tươi trượt về sau. Hắn vội vàng hô to: “Còn chờ gì nữa?!”
Tổng giáo tập Trần Phương Lạc dẫn theo hai người nữa nhào tới, Phi Tinh Trai chỉ còn lại bốn tên trưởng lão cũng lao về phía Lục Châu. Kẻ nào kẻ nấy đều thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất.
Hoang cấp vũ khí? Lục Châu liếc mắt nhìn Tam Xoa Kích và hắc sắc phù văn trên lưỡi kích. Phải dùng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong sao?
Nhưng hắn không làm như thế.
Lục Châu động ý niệm, vung ra bảy tấm thẻ Lôi Cương vô hình như đang chơi bài poker. Thẻ Lôi Cương bay ra ngoài rồi vỡ vụn, kình lôi tái hiện!
Trần Phương Lạc nhướng mày: "Lại nữa?" Hắn nâng Tam Xoa Kích lên đâm thẳng vào Lôi Cương. Oanh!
Lôi Cương bổ trúng Trần Phương Lạc. Lần này hắn không được may mắn như trước, kích phát tỷ lệ 1% tất sát. Sáu người còn lại cũng không may mắn thoát khỏi, ba người bị trọng thương, ba người bị đả thương.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 4.000 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 1.000 điểm.].
[Ting ! Có thu vũ khí hoang cấp Tam Xoa Kích không?].
"Thu." Vận khí không tệ.
"Trần giáo tập!" Đám người la hét thất thanh. Đều là cửu diệp, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy? Trần giáo tập không thua kém Diệp Chân bao nhiêu, tại sao lại bị giết chỉ bởi một chiêu?
Lục Châu hạ xuống, đạm mạc nói: "Không chịu nổi một kích."
Đám người không rét mà run. Không một tu hành giả nào của Thiên Vũ Viện dám động nữa. Mẹ nó, mạnh như vậy ai còn dám trêu chọc?
Diệp Chân mở to mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi với vẻ không thể tin nổi. Lý trí rốt cuộc chiến thắng, hắn quay đầu chạy trốn.
Trong tay Lục Châu còn hai tấm thẻ Lôi Cương. Lục Châu hờ hững đẩy ra một chưởng, một đạo Lôi Cương bổ xuống người Diệp Chân. Ầm! Diệp Chân bị đánh rơi xuống đất, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tư Không Bắc Thần âm thầm gật đầu: "Nhiếp lão đầu, ngươi hài lòng chưa?"
"Nếu hắn thật sự là thập diệp thì làm được như thế chẳng có gì lạ."
"Vậy sao ngươi không giết Diệp Chân đi? Sao ngươi là thập diệp mà không giết được cửu diệp?" Tư Không Bắc Thần chế nhạo.
Ông! Pháp thân Diệp Chân lại cao thêm một trượng.
Lục Châu cảm giác được lực lượng phi phàm đã dùng hết một phần ba, cứ tiếp tục như vậy thì hắn nhất định sẽ phải dùng tới Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
"Khai diệp nên dừng ở đây rồi." Lục Châu sử dụng đại thần thông thuật, thân ảnh loé lên xuất hiện trước mặt Diệp Chân.
Diệp Chân đột nhiên quát lớn: "Tự bạo!"
Một cái đầu mãng xà đột nhiên cúi xuống, năm cái đầu còn lại cuộn thành một đoàn. Nguyên khí cấp tốc hội tụ.
Tu hành giả bốn phương táp hướng vội vàng lùi ra xa, chỉ có Lục Châu vẫn đứng trước mặt pháp thân Cửu Anh nghênh đón chiêu tự bạo hủy thiên diệt địa này. Một vị cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả tự bạo, cho dù là cường giả thập diệp cũng không dám đón đỡ như thế.
Lục Châu lật tay bóp nát tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương. Một toà Phật Tổ Kim Thân cao mười lăm trượng xuất hiện ngạo nghễ giữa trời!
Oanh !
Toàn bộ cương khí bạo liệt đều bị Phật Tổ Kim Thân ngăn lại.
"Phật Tổ Kim Thân! Pháp thân này rõ ràng cũng chỉ là cửu diệp, vì sao lại có thể lù lù bất động ngăn chặn một vị cửu diệp khác tự bạo?" Có người cả kinh đến mức tròng mắt muốn rơi ra ngoài.
Tư Không Bắc Thần hoàn toàn bái phục Lục Châu, khẽ nói: "Thấy không, Lục huynh cố ý áp chế cảnh giới, chỉ dùng tu vi cửu diệp mà vẫn có thể nghiền ép Diệp Chân."
"Hầy, có nói ngươi cũng không hiểu… Không biết ngươi có từng thấy cảnh mèo vờn chuột chưa? Khi mèo đối mặt với chuột, nó thường sẽ không lập tức cắn chết mà sẽ đùa giỡn một phen…" Tư Không Bắc Thần tốt bụng giải thích.
Nhiếp Thanh Vân không nói nên lời, cảnh tượng này quả thật rất giống với miêu tả của Tư Không Bắc Thần.
Cơn tự bạo kết thúc, cương khí tiêu tán, qua mười giây toà Phật Tổ Kim Thân của Lục Châu cũng biến mất.
"Cửu Anh chỉ còn có năm cái đầu giương lên cao, Diệp Chân đã mất một mạng rồi." Có người khẽ nói.
Khi tầm nhìn khôi phục trở lại, Diệp Chân nhìn thấy Lục Châu vẫn bình yên vô sự, vừa vuốt râu vừa thong dong bước về phía hắn.
"Ngươi..."
Diệp Chân rốt cuộc cũng hoảng sợ! Qua nhiều năm tung hoành khắp hồng liên giới, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hoảng hốt đến thế này. Hắn hy sinh một mạng mà vẫn không thể làm tổn thương đến Lục Châu dù chỉ một chút.
Diệp Chân kêu lên một tiếng đau đớn rồi phun ra tiên huyết. Đây là cái giá phải trả sau khi tự bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận