Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1088

Lục Châu thấy thế cục đã ổn định bèn chậm rãi đứng dậy. Tám vị tướng quân đang quỳ không khỏi run như cầy sấy.
“Tự các ngươi xử lý.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
“Những người khác đâu?”
“Đồ nhi đã phân phó mọi người trấn thủ bốn cổng thành để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra… trừ tứ sư huynh.” Tư Vô Nhai đáp.
“Tốt.”
Nói xong, thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, chỉ để lại một đạo tàn ảnh trong đại điện rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Các cao thủ tu hành và đám văn võ bá quan trong đại điện đều âm thầm thở phào một hơi.
Trở lại Dưỡng Sinh điện, Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly lĩnh hội Thái Huyền chi lực.
Một canh giờ sau, cảm giác lực lượng trong cơ thể đang từ từ khôi phục, Lục Châu mới mở mắt.
“Lần này có thể chiến thắng Dịch Nghiêu hoàn toàn nhờ vào Thái Huyền chi lực. Nhưng không thể chỉ có mỗi Thái Huyền chi lực làm chỗ dựa được.” Lục Châu suy tư.
Cũng may Nhan Chân Lạc không phải địch nhân, ít nhất là trong thời điểm hiện tại. Nếu không lại phải tốn thẻ Một Kích Chí Mạng cường hoá, tính thế nào cũng thấy thua thiệt.
Chỉ Thái Huyền chi lực thôi là không đủ. Lục Châu biết nhược điểm thật sự của mình là khiếm khuyết kinh nghiệm chiến đấu bằng pháp thân Thiên Giới Bà Sa.
Thẻ Một Kích Chí Mạng không còn là con át chủ bài, giá trị đã giảm mạnh. Vậy thì… Cường giả Thiên Giới Bà Sa giết nhau bằng cách nào?
Nhan Chân Lạc… Có lẽ Lục Châu có thể thông qua người này để thu hoạch tin tức về Mệnh Cách, đặc biệt là phương pháp đối phó với người đã khai Mệnh Cách.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Minh Thế Nhân đi vào đại điện, Cùng Kỳ hớn hở theo sau hắn, cái đuôi phe phẩy liên tục như thể đang vui vẻ lắm.
Lục Châu hỏi: “Ngươi vừa đi đâu về?”
“Đồ nhi phát hiện một tên tiểu tặc nên đi xử lý hắn.” Vừa nói Minh Thế Nhân vừa khoa tay múa chân tạo tư thế chặt chém.
“Tiểu tặc?”
“Là đồ đệ của Diệp Chân.”
“Ngươi biết Diệp Chân?”
“Khi vừa đến hồng liên giới đồ nhi đã nghe mọi người kể chuyện ngài đại phát thần uy giết chết Diệp Chân.” Minh Thế Nhân cười đáp, “Không ngờ đồ đệ của Diệp Chân cũng tu luyện pháp thân Cửu Anh.”
Lục Châu gật gù: “Làm tốt lắm.”
“Sư phụ, trước lúc đồ nhi giết hắn, hắn có nói mình là người liên lạc của hắc liên giới. Đồ nhi tìm thấy thứ này trên người hắn.” Minh Thế Nhân dâng lên một tấm địa đồ.
Trên bản đồ có mấy ký hiệu chấm tròn. Lục Châu nhìn một lát rồi nói:
“Đây là bản đồ phân bố Thạch Lâm Trận tại hồng liên giới. Đưa vật này cho thất sư đệ ngươi. Để tránh đánh cỏ động rắn, bảo nó tạm thời đừng ra tay với những trận pháp này.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân cầm tấm bản đồ, xoay người rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Hiện tại chưa rõ ràng thực lực tổng thể của hắc liên, nếu phá huỷ mấy trận pháp này chắc chắn sẽ khiến Hắc Tháp nghị hội chú ý. Nếu hắc liên kéo qua đây thì phiền phức to. Chờ đến khi thực lực đầy đủ lại huỷ cũng không muộn.
Hơn nữa, mười đồ đệ đều có được hạt giống Thái Hư, sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới cảnh giới Thiên Giới Bà Sa. Đến lúc đó biết đi đâu tìm nhiều Mệnh Cách Chi Tâm như vậy? Chẳng thà bây giờ phỗng tay trên hắc liên, tranh thủ vơ vét Mệnh Cách Chi Tâm trước.
“Chỉ mong viên Mệnh Cách Chi Tâm của Nhan Chân Lạc có chút hữu dụng.”
Lục Châu mở ra bảng Hệ thống.
Điểm công đức: 69.500 điểm.
Đợt này kiếm được không ít điểm công đức nha. Cũng may thẻ Một Kích Chí Mạng chưa dùng tới.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.].
Mở hàng xúi quẩy.
“Rút thưởng!”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 1 điểm may mắn, thu hoạch được 2 Thẻ Kết Hợp.].
Lại là sáo lộ mới. Thôi được, sáo lộ kiểu này lão phu thích.
Lục Châu không tiếp tục rút thưởng mà nghĩ đến lời Nhan Chân Lạc nói. Kế hoạch nuôi nhốt của hắc liên muốn áp dụng cho cả trái tim sinh mệnh. Sở dĩ kim liên giới phát triển nhanh như vậy là vì số lượng trái tim sinh mệnh cuồn cuộn không ngừng. Một khi thập diệp ra đời, Mệnh Cách thú chắc chắn sẽ kéo đến.
“Phải làm sao để ngăn cản kế hoạch nuôi nhốt kim liên giới đây?”
Lục Châu nghĩ ngợi một lúc, quyết định xem tình hình hiện tại ở kim liên giới ra sao. Miệng lẩm nhẩm khẩu quyết Thiên thư, trong mắt Lục Châu xuất hiện hình ảnh.
Thừa Hoàng đang ngồi trên hậu sơn Ma Thiên Các quan sát đại địa, mà Diệp Thiên Tâm mặc một thân bạch y lăng không đứng trên không trung, kim liên cửu diệp nở rộ, Kim Diễm bộc phát, trong Kim Diễm còn ẩn ẩn một chút màu xanh lục khiến ngọn lửa càng thêm quỷ dị.
“Nghiệp Hoả này…” Lục Châu không khỏi kinh ngạc.
Đám phi cầm trên bầu trời lập tức bị Nghiệp Hoả của Diệp Thiên Tâm đuổi đi. Ma Thiên Các bình an vô sự.
Lục Châu đoạn thần thông, sau đó mặc niệm khẩu quyết lần nữa. Mục tiêu lần này là Chiêu Nguyệt.
Trong một hoa viên tại hoàng thành Đại Viêm.
Chiêu Nguyệt đứng nhìn bóng lưng của một nữ tử ngồi trên ngọn giả sơn, mỉm cười nói: “Liên Tinh tỷ, lần này tỷ định ở lại bao lâu?”
Liên Tinh?
Lục Châu muốn xoay góc nhìn để nhìn rõ gương mặt nữ tử kia, đáng tiếc vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nàng.
Chiêu Nguyệt từ khi nào có thêm một vị tỷ tỷ?
Nữ tử ngồi trên ngọn giả sơn nói: “Lần này ta không ở lại lâu, tu vi kim liên giới đã không ép xuống được nữa… Chiêu Nguyệt, mấy năm nay ta kiệt lực áp chế tu vi của muội cũng là chuyện bất đắc dĩ. Chuyện lần trước ta nói muội suy nghĩ đến đâu rồi?”
Chiêu Nguyệt khẽ than: “Lời tỷ nói ta cảm thấy rất khó tin tưởng. Ta đã suy nghĩ thật lâu, cảm thấy nên bàn bạc chuyện này với sư phụ.”
Liên Tinh lắc đầu: “Lần trước khi muội rời khỏi Kim Đình Sơn, muội đã nói với ta như thế nào?”
Chiêu Nguyệt đáp:
“Bây giờ không giống như xưa, chúng ta chỉ mới gặp mặt có vài lần, ta chưa thể hoàn toàn tin tưởng tỷ. Thời điểm đó ta đúng là muốn rời khỏi Ma Thiên Các, Thiên Tâm khăng khăng đòi tra rõ chuyện ở Ngư Long thôn, ta thương muội ấy, hiểu cho muội ấy. Nhưng mà ta không giống Thiên Tâm, ta chưa từng muốn mưu hại sư phụ.”
“Ta rất cảm tạ tỷ giết vu sư Lâu Lan… Nhưng người thật sự đã cứu ta ở Thánh đàn Nhữ Nam thành là sư phụ chứ không phải tỷ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận