Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 737

Lão giả thản nhiên đứng vuốt râu quan sát đám người.
Khi bọn hắn còn đang kinh hãi không rõ người này rốt cuộc là ai thì đột nhiên từ phía sau lưng lão giả bỗng xuất hiện một đám tu hành giả lăng không lơ lửng đứng thành một hàng ngang.
Lục Châu hạ lệnh: “Bắt lại.”
“Tuân lệnh sư phụ! Để đồ nhi đánh tiên phong.” Người ra tay đầu tiên là Minh Thế Nhân.
Thân ảnh Minh Thế Nhân nhanh như thiểm điện bay vào giữa đám người. Phan Ly Thiên, Lãnh La, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh cũng vọt lên.
Hải Loa đến đứng bên cạnh Lục Châu. Nàng không dám tuỳ tiện xuất thủ vì không biết cách đánh nhau.
Đám vu sư sao có thể là đối thủ của Ma Thiên Các, tiếng kêu thảm vang lên đầy trời, từng người không ngừng rơi xuống. Chỉ chưa tới một khắc đồng hồ, toàn bộ đã bị bắt lại.
Số lượng tù binh còn chưa tới một trăm người, những người còn lại đều đã chết.
“Giải vào đại lao Lương Châu Thành, phong bế tu vi.” Lục Châu nói.
“Vâng!”
Lúc này Lục Châu mới vẫy tay với Cát Lượng.
Phì !
Cát Lượng nhanh chóng bay đến trước mặt Lục Châu, nó tỏ ra vui sướng nhưng toàn thân đều toát lên vẻ mệt mỏi gió sương, rõ ràng là trạng thái tinh thần của nó đã yếu đi không ít.
Lục Châu quay sang dặn Hải Loa: “Vi sư muốn hỏi nó mấy câu, ngươi hãy thuật lại ý nó.”
“Vâng.”
Tiểu Hải Loa đi đến bên cạnh Cát Lượng, tường thuật lại những câu hỏi trước đó Lục Châu đã dặn. Cát Lượng chỉ cất tiếng hí, khi thì dài, khi thì ngắn.
Tuy mọi người đều nghe không hiểu nhưng cũng có thể nhận ra một người một ngựa đang trò chuyện với nhau, Hải Loa còn khẽ bật cười.
“Nó nói gì thế?” Lục Châu hỏi.
Ngựa của lão phu mà còn cần người khác tới phiên dịch, thật là xấu hổ.
Hải Loa đáp: “Sư phụ, nó bảo nó mang nhị sư huynh tới một nơi rất xa, có rất nhiều người muốn bắt nhị sư huynh nên Cát Lượng không thể không dẫn dụ địch nhân rời đi, sau đó nó chưa gặp lại nhị sư huynh.”
Lục Châu nói: “Có biết Ngu Thượng Nhung đang ở đâu không?”
“Nó nói khi nó dẫn dụ địch nhân rời đi, nhị sư huynh vẫn còn ở khu vực bùn lầy thủ hộ, nhưng khi nó trở về tìm thì không thấy người đâu. Bây giờ cũng không biết tung tích nhị sư huynh.”
“Không biết sao?” Lục Châu nhíu mày.
Hải Loa nói: “Nó bảo nó có cách tìm, nhưng không muốn nói ra.”
Chẳng trách Hải Loa lại bật cười. Con ngựa Cát Lượng này còn bày đặt thừa nước đục thả câu.
Lục Châu nhìn Cát Lượng. “Nếu ngươi không nói ra thì làm sao lão phu đi cứu nghiệt đồ? Nghiệt đồ đã chết một lần, chẳng lẽ ngươi không thấy cắn rứt lương tâm?”
Hí !
“Nó nói nó không có lương tâm.”
Lục Châu nhíu mày, trầm giọng quát: “Làm càn!”
Thanh âm mang theo sóng âm cuồn cuộn đánh tới, doạ Hải Loa và Cát Lượng nhảy nhổm lên.
Cát Lượng thở phì phì mấy tiếng, không rõ đang nói cái gì. Sau đó Hải Loa mới thuật lại: “Nó bảo Bệ Ngạn có thể tìm được nhị sư huynh. Bệ Ngạn đánh hơi rất tốt!”
Bệ Ngạn?
“Cát Lượng không thích tên đô con Bệ Ngạn.”
Một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi đó là một đực một cái, huống chi chúng nó còn khác giống loài.
Lục Châu gật đầu, khẽ vung tay áo. Lúc này Cát Lượng mới dám bay đi, chui vào một khu rừng bên ngoài thành Lương Châu để nghỉ ngơi.
Cát Lượng vừa rời đi, Bệ Ngạn đã xuất hiện.
Tư Vô Nhai nói: “Cát Lượng đề nghị dùng phương pháp đánh hơi truy tung, ý kiến này rất hay, nhưng mà… người Nhu Lợi và Lâu Lan đóng quân ở lạch trời phía đông không ít, bọn hắn sẽ là trở ngại lớn nhất của chúng ta.”
“Vậy thì dọn sạch chướng ngại.”
Trong doanh địa Lâu Lan, mấy trăm vu sư vẫn chưa trở về khiến đám người còn lại vô cùng hoảng sợ.
Tên tướng quân Lâu Lan không ngừng đi qua đi lại bên ngoài trướng bồng.
“Tướng quân, không xong rồi… Ba trăm vu sư đã bị tiêu diệt toàn bộ!”
“Toàn quân bị diệt?”
Tên tướng quân vốn được bổ nhiệm lâm thời sau khi Ba Tư Nhĩ chết, vừa nghe được tin tức này, gương mặt hắn trở nên khô héo, lập tức hạ lệnh: “Rút! Rút mau!”
Trong vòng chưa tới một tiếng đồng hồ, quân đội Lâu Lan trú đóng ở lạch trời phía đông đều rút quân về, đi vòng qua phía bắc, vượt địa phận Nhu Lợi để trở về lạch trời phía tây.
Trong doanh địa Tạp La Nhĩ.
“Tướng quân, vừa nhận được tin tức ba trăm vu sư Lâu Lan vì truy kích quá sâu, lọt vào địa phận Đại Viêm nên toàn quân bị diệt!”
Nghe vậy, Tạp La Nhĩ không những không chấn kinh mà còn cười ha hả.
“Đáng đời bọn hắn có kết cục như thế. Ngay cả Ba Tư Nhĩ còn không dám tự tiện xâm nhập nói gì đến bọn hắn!”
“Tướng quân, nhưng đội quân Lâu Lan đã rút lui khỏi lạch trời rồi.”
“Rút lui?” Tạp La Nhĩ cả kinh nói.
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ từ bên ngoài chạy vào bẩm báo:
“Tướng quân, không xong rồi, quân thủ thành Lương Châu đang đến khiêu chiến bên ngoài doanh địa của chúng ta!”
Tạp La Nhĩ nhíu mày:
“Thật to gan! Bản tướng quân không chủ động gây chiến thì thôi, bọn chúng còn dám đến đây quấy phá? Theo bản tướng quân ra ngoài đối địch!”
Tạp La Nhĩ vừa bước ra khỏi trướng bồng đã nghe từ xa truyền đến tiếng trống trận. Âm thanh này mang ý nghĩa doanh địa Nhu Lợi đang cổ vũ sĩ khí, nghênh đón địch nhân.
Bốn vị phó tướng thấy Tạp La Nhĩ, lập tức khom người hành lễ: “Tướng quân.”
“Tình hình thế nào rồi?”
“Có người đang khiêu chiến chúng ta.”
“Mở cửa nghênh địch!”
“Vâng!”
Đại môn khổng lồ từ từ mở ra, Tạp La Nhĩ mang theo bốn tên phó tướng nhảy lên lưng ngựa, phóng về phía tiền tuyến.
“Đã đến lúc bản tướng quân tàn sát Đại Viêm!”
“Thề chết xông pha cùng tướng quân!”
Tại tiền tuyến.
Hơn chục ngàn quân Nhu Lợi tay cầm trường mâu đang kết thành từng nhóm lao tới. Đối diện bọn hắn chỉ là một đội ngũ chưa tới trăm người.
“Sư phụ, kế khích tướng thành công rồi.” Tư Vô Nhai đến trước mặt Lục Châu bẩm báo.
“Tốt.” Lục Châu vừa vuốt râu vừa chắp tay sau lưng, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Các tướng sĩ Nhu Lợi đã sẵn sàng, đám tướng lĩnh không ngừng hô to trợ chiến:
“Cái gì mà đệ nhất cao thủ Đại Viêm?! Còn có thể cản nổi trăm vạn đại quân Nhu Lợi ta sao? Tư Vô Nhai, tên quân sư đầu chó nhà ngươi, mau lăn ra đây!”
“Tướng quân Tạp La Nhĩ đang trên đường đến, khuyên các ngươi mau mau đầu hàng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận