Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 845

Nam tử trung niên uống hết chén trà rồi xoay người rời đi. Đến một nơi không người, hắn tung người bay lên không trung, phi hành về phía nam Đại Viêm.
Trải qua mấy ngày do thám tình hình, hắn đã biết người có hy vọng trở thành vị cửu diệp thứ hai nhất… chính là Vân Thiên La tam tông. Hắn không ngăn cản được vị cửu diệp đầu tiên, vậy thì phải ra tay với vị thứ hai.
Trong đại điện của Thiên Vũ Viện tại hồng liên giới.
"Khâu trưởng lão, Huyết Dương Tự gửi phi thư hồi âm, nói rằng thủ toạ Giới luật đường của bọn họ là Pháp Không đại sư đã chết." Một tên đệ tử cung kính bẩm báo.
Khâu trưởng lão ngồi trên liên đài, hai mắt khép hờ. Nghe được tin tức này, hắn lập tức mở mắt.
Pháp Không là cao thủ cửu diệp nắm giữ nghiệp lực của hồng liên, không ngờ lại bị người đánh giết, điều này đã vượt ngoài dự liệu của hắn.
"Đám người đến kim liên giới còn có bao nhiêu người sống sót?” Khâu trưởng lão hỏi.
"Chỉ còn một người, nhưng tu vi hắn không cao, e là không dám có hành động gì."
"Không sao… Tu vi quá cao sẽ dễ hành động thiếu suy nghĩ, Pháp Không chính là minh chứng tốt nhất. Pháp Không nắm giữ Nghiệp Hoả, cho dù là Diệp Chân cũng không thể dễ dàng thắng hắn. Cao thủ như thế mà vừa đặt chân tới kim liên giới, còn chưa làm được gì đã mất mạng… Xem ra chúng ta đều đã quá xem thường đám người kim liên giới này rồi.” Khâu trưởng lão nói. “Còn một người để truyền lại tin tức vẫn tốt hơn là chết sạch. Tên cửu diệp của kim liên giới không hề tầm thường, tiếp tục sử dụng Thiên Toa vận chuyển một người chẳng khác nào đến đó chịu chết… Tiến độ chế tạo Không Liễn tới đâu rồi?”
"Bẩm trưởng lão, còn cần hơn nửa tháng nữa mới xong." Tên đệ tử đáp.
"Trước khi hoàn thành Không Liễn, không cần phái người tới kim liên giới nữa."
"Vâng."
Tại Thiên Liễu Quan.
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng, Ngu Thượng Nhung khoanh tay, hai người đồng thời nhìn Kỷ Phong Hành đứng bên ngoài lương đình.
"Đao pháp mới là phương thức chiến đấu mạnh nhất trên đời này… Ngươi di chuyển nhanh lên một chút, truyền lực lượng vào cổ tay. Sao mà giống đàn bà thế, chưa ăn cơm à?" Vu Chính Hải nói.
Kỷ Phong Hành tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, trông vô cùng thiếu cân đối hài hoà.
Ngu Thượng Nhung nói: "Kiếm thuật mới là phương thức chiến đấu mạnh nhất trên đời, vừa nhanh vừa chuẩn, cần phải rèn luyện nhiều hơn. Ngươi chậm chạp như vậy, chẳng lẽ tối qua ngủ không ngon giấc?”
Vu Vu che miệng cười trộm.
Vu Chính Hải lại nói: "Lại đây lại đây, ta tự mình làm mẫu cho ngươi xem. Đao pháp phải đại khai đại hợp, chú ý khí thế và uy lực. Đây mới là thứ nam nhân nên luyện."
"Kiếm pháp có thể giết người là kiếm pháp tốt, đao pháp không thể giết người là đao pháp tồi, sao phải chú ý tới hình thức bên ngoài?" Ngu Thượng Nhung đáp lại.
Kỷ Phong Hành thực sự chịu không nổi nữa rồi, hắn vứt luôn cả đao và kiếm trên tay rồi nói: "Hai vị tiền bối, rốt cuộc thì ta thích hợp dùng đao pháp hay là kiếm pháp đây?"
"Đao pháp!"
"Kiếm pháp!"
Kỷ Phong Hành câm nín.
Ngay khi bọn họ lại sắp tiếp tục tranh cãi về ưu điểm khuyết điểm của kiếm pháp và đao pháp, trên bầu trời xa xăm đột nhiên xuất hiện một chiếc phi liễn cực đại từ từ bay tới.
Chiếc phi liễn dài đến trăm mét, bề ngang rộng mấy chục mét, toàn thân phủ một màu nâu gỗ. Quanh phi liễn có mấy chục tu hành giả bay theo bảo vệ. Trên đỉnh phi liễn có một lá cờ bay phấp phới, trên cờ viết rõ ràng ba chữ cực kỳ bắt mắt là Phi Tinh Trai.
Vu Vu nhìn thấy ba chữ này, vội vàng nói: “Đại ca ca, người của Phi Tinh Trai đến rồi!"
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải quay đầu nhìn về phía chiếc phi liễn, khẽ cười một tiếng.
"Oẳn tù tì đi, bên thắng được ưu tiên, đệ thấy thế nào?"
"Rất hợp ý ta." Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt đáp.
Vu Vu và Kỷ Phong Hành ngơ ngác nhìn hai người. Thời khắc khẩn cấp mà hai người này còn có thể chơi oẳn tù tì, thật phục lăn bọn họ.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải oẳn tù tì ba lần, kết quả Ngu Thượng Nhung thắng. Hắn lạnh nhạt mỉm cười: "Đã nhường."
Vu Chính Hải đành phải chắp tay nói: "Ta là huynh trưởng, đương nhiên phải nhường nhịn."
Ngu Thượng Nhung thắng, trong lòng âm thầm đắc ý nên không thèm so đo đấu khẩu với Vu Chính Hải. Lần này hắn còn thấy vui vẻ hơn lần hai người đại chiến ở Vân Chiếu lâm địa.
Trên mặt Vu Vu và Kỷ Phong Hành tràn đầy vẻ mờ mịt.
Từ khi Vu Chính Hải đến đây, huynh đệ hai người thường xuyên luận đạo luận bàn trong lương đình, nhưng chỉ động khẩu chứ không động thủ. Một người là cao thủ kiếm đạo, một người là cao thủ đao pháp. Dần dà không có gì để tranh, hai người bèn lôi việc học tập của Kỷ Phong Hành ra để so, bắt hắn học hết kiếm pháp đến đao pháp để bình phán.
Rốt cuộc không biết hai người này là kẻ thù hay là đồng môn nữa!
Phi liễn cực đại chậm rãi bay tới Thiên Liễu Quan.
Cùng lúc đó, đại trưởng lão Điền Bất Kỵ đã dẫn theo mấy chục đệ tử lăng không đứng chờ. Thấy phi liễn đã đến, đám người hành lễ:
"Không biết vị tiền bối nào của Phi Tinh Trai giá lâm, không tiếp đón từ xa, thất lễ, thất lễ."
Đứng bên cạnh bánh lái là một lão giả sáu mươi tuổi lưng hơi còng, mái tóc xám trắng, thân hình không cao.
Điền Bất Kỵ lên tiếng chào hỏi: "Thì ra là Lương trưởng lão."
Chờ phi liễn ổn định dừng lại, lão giả tên Lương Tự Đạo chậm rãi bay ra ngoài, lăng không lơ lửng phía trước phi liễn, đám đệ tử xung quanh cũng tụ lại đứng thành một hàng sau lưng hắn.
Lương Tự Đạo híp mắt, hai tay chắp sau lưng, nhìn lướt qua lương đình rồi dừng lại trên thân Điền Bất Kỵ. "Bảo Hạ Trường Thu ra đây nói chuyện với ta."
Điền Bất Kỵ cười đáp: "Lương trưởng lão đường xa mà đến, không biết là có chuyện gì? Quán chủ hiện đang bế quan không tiện gặp khách, ngươi có thể nói chuyện với ta cũng được."
"Không được."
"Vì sao không được?"
"Ngươi quá yếu." Trong giọng Lương Tự Đạo tràn ngập vẻ khinh thường.
Điền Bất Kỵ nói: "Lương trưởng lão, chúng ta đều là người tu hành, ngươi cần gì phải vũ nhục người khác như vậy?"
Lương Tự Đạo lắc đầu: "Phi Tinh Trai có nhiều đệ tử chết tại Thiên Liễu Quan như vậy mà ngươi còn trông mong ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với ngươi sao? Nghĩ nhiều quá rồi đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận