Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1572

Tư Vô Nhai nói rành mạch từng tiếng: “Ngươi đã cố hết sức rồi. Nếu Tần Mạch Thương chịu nghe lọt tai một chữ của ngươi, nếu Tần chân nhân chịu nghe một lời khuyên của ngươi, nếu Tần trưởng lão chịu nghe ngươi nửa câu… thì Tần Mạch Thương đã không chết!”
“Ngươi không sai, gia sư không sai, Ma Thiên Các không sai. Người sai là Tần Mạch Thương, sai là Tần trưởng lão, sai là Tần Nhân Việt! Tần gia chấp mê bất ngộ mới có thể đến tìm Ma Thiên Các báo thù.” Tư Vô Nhai hừ lạnh nói, “Lấy sai lầm của người khác ra để trừng phạt chính mình là đồ ngu xuẩn! Ta mà là gia sư, ta đã trục xuất ngươi khỏi Ma Thiên Các rồi!”
Tư Vô Nhai nói xong, vân đài yên tĩnh đến dị thường.
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình thản như trước. Tần Nhân Việt cau mày, trầm mặc không nói.
Tần Nhân Việt không nghĩ ra được nửa câu để phản bác người trẻ tuổi này. Tạm thời không luận đến giao tình và tu vi của Lục các chủ. Nếu quả thật hắn vì Tần Mạch Thương báo thù, giết chết Lục Châu, thì chuyện này sẽ trở thành vết nhơ cả đời Tần Nhân Việt hắn.
Tần Nhân Việt tự hỏi, vì sao lại thành thế này?
Yên lặng qua đi, Tư Vô Nhai xoay người chắp tay nói với Lục Châu: “Bái kiến sư phụ.”
“Không được vô lễ.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Bái kiến Tần chân nhân.” Tư Vô Nhai ngoan ngoãn nói, nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn.
Tần Nhân Việt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Tần Nhân Việt nói:
“Ngươi nói đúng, ngươi mắng cũng đúng. Tần Mạch Thương sai, ta cũng sai… Đã sai thì phải trả giá đại giới.”
Tư Vô Nhai giật mình.
Vốn cho rằng đối phương sẽ nói vài câu cứng miệng, sau đó hắn sẽ uốn ba tấc lưỡi mà thuyết phục Tần Nhân Việt, nào ngờ người này lại trực tiếp thừa nhận.
Xem ra Tần Nhân Việt cũng là người hiểu lý lẽ.
Mà Tần Đức trong hình ảnh thì trợn to mắt, không biết nên nói cái gì. Hắn rất muốn ngắt ngang hình ảnh, nhưng lại không dám làm thế.
Tần Nại Hà quỳ dưới đất, cảm xúc kích động, trong miệng lẩm bẩm một tiếng: “Chân nhân…”
“Tần Nại Hà, hắn nói đúng. Ngươi không có sai.” Tần Nhân Việt nhẹ nhàng nói, “Chuyện của Tần Mạch Thương dừng ở đây đi… Nếu muốn, ngươi lúc nào cũng có thể về Tần gia gặp ta.”
Tần Nại Hà nghe vậy, dường như quên hết đau đớn, vừa định đáp ứng thì Tư Vô Nhai đã ngăn trước mặt hắn, nói:
“Ta còn có mấy câu không biết có nên nói ra hay không.”
Tần Nhân Việt thấy hắn ăn nói phi phàm, lại thêm Lục Châu đang ở bên cạnh bèn đáp: “Mời nói.”
“Tần chân nhân.”
Tư Vô Nhai lễ phép xưng hô một tiếng, khom người một cái rồi nói, “Trước tiên ta không tán đồng lời của ngươi. Chuyện của Tần Mạch Thương không phải ngươi nói dừng là dừng.”
“Nếu Tần Mạch Thương chỉ đánh lén gia sư thì thôi không cần nhắc tới, kiến càng lay cây, hắn cũng chẳng làm được gì. Nhưng hắn không chỉ phái quỷ nô mười bốn Mệnh Cách đến, về sau còn dẫn theo ba đại cao thủ lấy đệ tử Vân Sơn mười hai tông làm con tin, khiến Vân Sơn có nhiều người bỏ mạng, mấy trăm người bị thương. Chuyện này sao có thể dừng lại ở đây được?”
“Ngươi là chân nhân cao cao tại thưởng, hẳn phải rõ ràng thực lực của tu hành giới phía đông yếu hơn thanh liên giới nhiều. Nếu có người muốn ỷ mạnh hiếp yếu, chẳng phải gia sư cũng có thể làm như vậy? Nếu không nhờ Tần Nại Hà ngăn cản, gia sư kịp thời đuổi tới, chỉ sợ mấy ngàn đệ tử Vân Sơn mười hai tông đều phải chết oan chết uổng! Mạng của cường giả là mạng, mạng của kẻ yếu là cỏ rác hay sao?”
Nghe đến đây, biểu tình của Tần Nhân Việt có chút mất tự nhiên.
Tư Vô Nhai rất để ý tới biểu hiện của sư phụ. Thấy sư phụ vẫn bình tĩnh như thái sơn, hắn càng thêm yên tâm, tiếp tục nói:
“Tiếp đó, Tần Nại Hà đã gia nhập Ma Thiên Các. Việc hắn có rời đi hay không phải do gia sư định đoạt. Nếu hắn tự tiện rời đi, Ma Thiên Các sẽ xem hắn là phản đồ.”
Tần Nại Hà ngơ ngẩn.
Khi đối thoại với Tần Nhân Việt, hắn suýt chút nữa đã quên mình là người Ma Thiên Các.
“Sau cùng, đại trưởng lão và nhị trưởng lão Tần gia liên tục đến Ma Thiên Các khiêu khích, hủy đi trận pháp của Thiên Vũ Viện, đả thương người trong Ma Thiên Các, đoạt một Mệnh Cách của Tần Nại Hà. Nếu Tần Nại Hà không chống cự, toàn bộ Ma Thiên Các đã bị Tần Đức diệt môn. Loại chuyện nghiêm trọng như vậy mà Tần chân nhân lại muốn bỏ qua, thậm chí không buồn hỏi ý gia sư lấy một câu sao?”
Chân mày Tần Nhân Việt đã vặn lại thành một đường. Lúc này hắn mới ý thức được sự tình nghiêm trọng hơn mình nghĩ nhiều.
Tư Vô Nhai vái Tần Nhân Việt một cái, sau đó lùi lại mấy bước nhìn về phía Tần Nại Hà: “Tần huynh, những gì nên nói ta đã nói hết.”
Hắn bước sang một bên, ra vẻ việc này không còn liên quan đến mình nữa.
Tần Nại Hà cạn lời.
Người khó chịu nhất trong chuyện này chính là Tần Nhân Việt và đại trưởng lão Tần Đức.
Tần Nhân Việt vẫn cho rằng vấn đề chỉ là Tần Mạch Thương bị giết. Trước đó hắn đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận chuyện này. Nhưng bây giờ… mới biết không phải như vậy.
Càng nghĩ càng giận.
Tần Nhân Việt cả giận mắng: “Đồ hỗn trướng!”
Đám người giật nảy mình.
“Tần Mạch Thương lại dám lớn mật như thế!”
Câu nói này lại khiến Tần Đức giật mình.
“Ta cho rằng Tần Mạch Thương chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng, lớn lên rồi sẽ tự hiểu ra. Nhưng không ngờ hắn lại khốn nạn như vậy! Chuyện này ta nguyện ý bồi tội với Lục huynh. Về phần đệ tử Vân Sơn, Lục huynh cứ mở miệng, ta sẽ cố hết sức bù đắp cho họ!” Tần Nhân Việt cao giọng nói.
Mọi người ở đây đều gật đầu lộ vẻ tán dương.
Không hổ là Tần chân nhân, biết phân biệt phải trái, làm việc quang minh lỗi lạc.
Nếu đổi lại là Thác Bạt Tư Thành thì hẳn là đã điên đảo trắng đen, trốn tránh trách nhiệm, giết người diệt khẩu.
Lục Châu lúc này mới lên tiếng:
“Tông chủ Vân Sơn Nhiếp Thanh Vân có giao tình rất tốt với lão phu. Nhưng mà chuyện liên quan đến mạng người, lão phu không thể thay hắn làm chủ. Chuyện này các ngươi hãy tự bàn bạc với nhau đi.”
“Đa tạ.”
Tần Nhân Việt quay đầu nhìn về phía Tần Đức trong phù văn hình ảnh, trầm giọng nói: “Tần Đức!”
Tần Đức giật mình, khom người đáp: “Chân, chân nhân…”
“Tự đánh hạ một Mệnh Cách, bồi tội với Lục các chủ.” Tần Nhân Việt nói.
Tần Đức câm nín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận