Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 914

Mệnh thạch của Khương Văn Hư đã tắt, vậy… lão giả tu hành kim liên trước mặt này là ai?
“Lão tiên sinh đến từ kim liên giới?” Mạnh Trường Đông không muốn nhắc tới thuỷ tinh cầu, đây là con át chủ bài giữ mạng duy nhất của hắn.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Trước khi chết Khương Văn Hư đưa thuỷ tinh cầu của lão phu về hồng liên giới. Lão phu đi xa vạn dặm, vượt qua Vô Tận Hải chính là vì muốn tìm về thuỷ tinh cầu. Lão phu lấy lại đồ của mình thì có gì sai?”
Tinh thần Mạnh Trường Đông rung động mạnh, kích động nói: “Ngài chính là chủ nhân của thuỷ tinh cầu?!”
Lục Châu nhìn hắn đầy thâm thuý. “Thuỷ tinh cầu của lão phu đang ở đâu?”
Mạnh Trường Đông nuốt nước miếng, trong mắt lộ ra vẻ khó lòng tin nổi nhưng vẫn đáp:
“Diệp Chân biết thuỷ tinh cầu rất quan trọng nên mỗi khi ta muốn giải khai nó, hắn đều phái người tới bảo là phụ tá cho ta, nhưng kỳ thực chính là khống chế mọi hành động của ta. Cho nên ta không có cơ hội đem thuỷ tinh cầu ra ngoài, hiện tại nó vẫn đang ở trong phòng ta trên Vạn Trượng Đà Sơn.”
Nghe vậy, Lục Châu khẽ gật đầu. Xem ra chuyến này nhất định phải đến Phi Tinh Trai.
Mạnh Trường Đông cúi thấp người, dè dặt hỏi: “Những câu hỏi của lão tiên sinh ta đều đã thành thật trả lời. Lão tiên sinh, hiện tại ngài thả ta đi được chưa?”
Lời còn chưa dứt, Lục Châu đã lắc đầu nói: “Chờ lão phu lấy lại được thuỷ tinh cầu thì sẽ thả ngươi đi. Trước khi lấy được nó, lão phu làm sao biết chắc ngươi nói thật hay giả?”
Sau đó Lục Châu tiếp tục hỏi vị trí cụ thể của Vạn Trượng Đà Sơn rồi nhấc tay, năm ngón tay như lưỡi câu vung ra mấy đạo cương ấn, trực tiếp phong ấn tu vi và đan điền khí hải của Mạnh Trường Đông.
Lục Châu phất tay áo, bàn tay nắm Mạnh Trường Đông bay lên như diều hâu bắt gà con.
Giải quyết Tạ Huyền xong, Vu Chính Hải bèn trở lại Thiên Liễu Quan, gặp được Ngu Thượng Nhung, mọi người vây lại nói chuyện.
“Tình hình thế nào rồi?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp: “Ta để thoát đến hai trăm người… Tên thủ lĩnh rất có phong phạm của tứ sư đệ, giảo hoạt đến cực điểm.”
Vu Chính Hải không hề vì vậy mà mỉa mai Ngu Thượng Nhung. Tuy hai người thường xuyên phân cao thấp nhưng về mặt truy kích thì Vu Chính Hải lại không bằng nhị sư đệ mình. Hắn hiểu rõ, với bản sự của nhị sư đệ mà còn không bắt được thì hắn lại càng không thể.
Tiểu Diên Nhi lầm bầm một tiếng, bất mãn nói: “Nếu sư phụ có đây thì chắc chắn hắn chạy không thoát.”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Sư muội, không thể nói như thế được. Sư phụ tuổi tác đã cao, nếu chuyện trên trời dưới đất gì cũng phải bắt người đích thân làm thì chúng ta còn tồn tại làm gì?”
“Vâng.”
Hạ Trường Thu đi tới chắp tay nói với bốn người: “Các vị có điều chưa biết. Tên thủ lĩnh này tên là Mạnh Trường Đông, là nhị trưởng lão Phi Tinh Trai. Người này cực kỳ am hiểu về trận pháp và thuật đào tẩu. Pháp môn của ba nhà Nho Phật Đạo hắn đều nắm vững, trừ phi Lục tiền bối tự mình xuất thủ, nếu không người khác không bắt được hắn cũng chẳng có gì lạ…”
Ngu Thượng Nhung quay đầu hỏi: “Nhị trưởng lão Phi Tinh Trai?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt, ta sẽ đến Phi Tinh Trai một chuyến để bắt hắn về.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh tự tin nói.
Hạ Trường Thu vội vàng can ngăn: “Ngu huynh, đừng làm vậy. Phi Tinh Trai không phải là tông môn nhỏ, Vạn Trượng Đà Sơn cao khuất trong mây, là nơi cực tốt để phòng thủ. Dưới chân Vạn Trượng Đà Sơn có hơn vạn đệ tử, lại có cao thủ Diệp Chân thủ hộ, đến đó chẳng khác nào là… Trừ phi Lục tiền bối tự mình xuất thủ.”
Năm chữ ‘tự chui đầu vào lưới’ hắn không dám nói thẳng ra.
Lúc này Tiểu Diên Nhi chợt lên tiếng kinh hô: “Sư phụ?” Nàng chỉ tay về phía hậu sơn.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lục Châu đang dẫn theo một người bay lại đây. Hạ Trường Thu đầu tiên là cả kinh, sau đó bình tĩnh trở lại, vẻ mặt trở nên thản nhiên:
“Trưởng lão Mạnh Trường Đông? Ngươi đúng là giảo hoạt, còn dám ẩn nấp ở hậu sơn Thiên Liễu Quan.”
Đám đệ tử Thiên Liễu Quan đồng loạt khom người hành lễ với Lục Châu. Mấy người Vu Chính Hải cũng nhìn sang, tỉ mỉ dò xét Mạnh Trường Đông. Đây chính là tên trưởng lão am hiểu thuật đào tẩu?
Lục Châu đạp không hạ xuống quảng trường trước cửa Trung Chính điện rồi vứt Mạnh Trường Đông xuống đất.
Tiểu Diên Nhi khẽ nói: “Cái gì mà am hiểu thuật đào tẩu chứ, còn không phải đã bị sư phụ bắt trở về rồi sao?”
Lời này của nàng khiến Mạnh Trường Đông xấu hổ vô cùng.
Hạ Trường Thu khom người nói: “Ta đã biết chỉ cần Lục tiền bối ra tay thì hắn có mọc cánh cũng không thoát được.”
Mạnh Trường Đông thấy thái độ phục tùng và kính sợ của Hạ Trường Thu dành cho Lục Châu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải khom người chào: “Sư phụ.”
Sư phụ?
Mạnh Trường Đông nhớ lại bộ dáng đại triển thần uy của hai người, lão nhân này hoá ra còn là sư phụ của hai vị cửu diệp?
“Sư phụ làm sao bắt được hắn thế?” Hải Loa nhẹ nhàng hỏi.
Lục Châu vô tâm đáp: “Chỉ là cửu diệp thôi, bắt hắn dễ như trở bàn tay.”
Mạnh Trường Đông nghe vậy mặt mo đỏ ửng.
“Lão phu đã phong bế tu vi của hắn, giải hắn xuống đi, đừng để lộ hành tung của hắn ra bên ngoài. Lão phu muốn đến Phi Tinh Trai lấy lại một vật.” Lục Châu nói.
Nghe vậy, Mạnh Trường Đông đang ngồi bệt dưới đất khẽ thở dài lắc đầu: “Lão tiên sinh, ta khuyên ngài một câu, tốt nhất đừng đến Vạn Trượng Đà Sơn.”
“Ồ?” Lục Châu vuốt râu nhìn Mạnh Trường Đông.
“Vạn Trượng Đà Sơn có đi không về. Nói nhiều vô ích.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi coi thường lão phu.”
Hạ Trường Thu nhớ lại một màn trong Cửu Trọng Điện, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lão tiền bối lại muốn lặp lại chiêu cũ? “Ta nguyện theo Lục tiền bối đến Phi Tinh Trai.”
Điền Bất Kỵ cũng nói theo: “Ta cũng nguyện ý.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thanh nói: “Đồ nhi nguyện cùng sư phụ đến san bằng Phi Tinh Trai.”
Mạnh Trường Đông kinh ngạc trước thái độ phục tùng của Hạ Trường Thu, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. “Tốn công vô ích thôi.”
Hạ Trường Thu nhướng mày: “Câm miệng ngươi lại, Trần Bắc Chinh và Tư Không Bắc Thần cũng không dám làm càn trước mặt Lục tiền bối đâu…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận