Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1931: Đòi công đạo

Cao thủ Vũ tộc dẫn đầu nhìn kỹ hắn rồi hô lên: “Phi Đản đại tướng quân? Sao ngài… ngài lại ở đây?”
Đám Vũ tộc đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn biết Phi Đản đại tướng quân nhận mệnh đến tịnh đế thanh liên điều tra đại địa chấn động, mà hiện tại Phi Đản sắc mặt tái nhợt, tay chân bị trói, trên người còn có vết máu trông khá là thê thảm.
Phi Đản thở dài nói: “Mau đi mời Vũ Hoàng.”
“Đại tướng quân… có chuyện gì cấp thiết mà phải kinh động tới Vũ Hoàng? Việc này…”
“Bảo ngươi đi thì đi đi! Sao cứ nói nhảm mãi thế?!” Phi Đản tức giận quát.
“Vâng!” Một tên cao thủ Vũ tộc tức tốc vọt đi.
Từ đầu đến cuối Lục Châu đều im lặng đứng đó, không nói một câu, cũng không có ý định xông vào.
Đám người Ma Thiên Các còn đang đắm chìm trong việc Các chủ là Ma Thần, cũng không mấy để ý hoàn cảnh xung quanh.
Không bao lâu sau, cao thủ Vũ tộc kia lại bay trở về, khom người hành lễ với Lục Châu: “Bệ hạ cho mời.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Kiêu ngạo thật nhỉ.”
Cao thủ Vũ tộc đầu đầy dấu hỏi chấm?
Hắn vừa dứt lời, trong khu vực trung tâm Đại Uyên Hiến truyền ra giọng nói trầm thấp xa xăm: “Ma Thần đại nhân cần gì phải chấp nhặt với hắn?”
Chính miệng Vũ Hoàng khẳng định thân phận Ma Thần, đám tộc nhân Vũ tộc không rét mà run, lưng đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng lùi về sau ba bước. Nghĩ lại lúc nãy suýt tí nữa chỉ tay vào Ma Thần mắng, bọn hắn càng thêm hoảng hốt không thôi.
Tên cao thủ Vũ tộc không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Mời đi theo ta.”
Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới, bay lướt vào Đại Uyên Hiến. Đám người ngoan ngoãn theo sau.
Đám người đi tới cung điện hạch tâm trong Đại Uyên Hiến được mệnh danh là Thái Thượng điện.
Lúc này trên bậc thang có một thân ảnh đang đứng, người này toả ra quang mang cao quý, hoa phục rủ xuống, hai cánh sau lưng khép lại.
Đám tộc nhân Vũ tộc quỳ xuống hô: “Bái kiến Vũ Hoàng bệ hạ!”
Đám người Ma Thiên Các thấy Lục Châu vẫn thản nhiên như không, ai nấy đều thẳng sống lưng nhìn về phía trước.
Quả nhiên, Vũ Hoàng không hề tức giận mà ngược lại còn cười nói: “Mời ngồi.”
Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Lục Châu, cẩn thận đánh giá. Hắn rất muốn cảm ứng thử tu vi của Ma Thần, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được.
Lục Châu không hề khách khí ngồi xuống.
Vũ Hoàng hỏi: “Không biết Ma Thần đại nhân giá lâm là có việc gì?”
Lục Châu phất tay, Phan Trọng lập tức kể lại chuyện Phi Đản đã mạo phạm Văn Hương Cốc như thế nào.
Vũ Hoàng hiểu Lục Châu đến đây là để đòi công đạo, bèn nói: “Phi Đản đại tướng quân là tướng tài đắc lực của bản hoàng, nếu hắn mạo phạm ngươi, bản hoàng nguyện thay hắn bồi tội.”
Tâm tình Phi Đản chìm vào đáy cốc. Ngay cả Vũ Hoàng bệ hạ cao cao tại thượng cũng phải lễ nhượng ba phần đối với Ma Thần. Nếu Ma Thần thật sự là tồn tại không thể xâm phạm, vậy vì sao lại bị Thái Hư đánh bại?
Càng làm cho Phi Đản không hiểu nổi là, Đại Uyên Hiến không phải là đồng minh của Thái Hư sao? Gặp mặt Ma Thần, đáng ra Vũ Hoàng phải bày tỏ thế đối lập mới phải, vì sao lại hoan nghênh chào đón như thể gặp được bạn cũ lâu ngày?
Phi Đản ngẩng đầu, len lén liếc nhìn Vũ Hoàng một cái. Trùng hợp là Vũ Hoàng cũng đang trừng mắt lườm hắn.
Phi Đản câm nín.
Lục Châu lần theo ký ức của Ma Thần, thản nhiên nói: “Lão phu từng lưu lại một vật ở nơi này. Trả nó lại cho lão phu, ân oán với Đại Uyên Hiến lập tức xoá bỏ.”
Suy cho cùng, Lục Châu và Đại Uyên Hiến cũng không có thâm thù đại hận gì.
Vũ Hoàng sững sờ, Đại Uyên Hiến sao lại có đồ vật của Ma Thần?
Vũ Hoàng thành danh muộn, khi Ma Thần danh chấn thiên hạ, hắn chỉ mới là một tu hành giả nhỏ bé. Trước mặt Ma Thần, hắn là vãn bối, làm sao lại giữ đồ vật của Ma Thần?
Vũ Hoàng hỏi: “Là vật gì?”
“Thời gian quá lâu, lão phu cũng không nhớ rõ.”
Vũ Hoàng khẽ nhíu mày thầm nghĩ, ngươi còn không nhớ thì sao bản hoàng biết? Không phải là cố ý đến gây sự đó chứ?
“Để bản hoàng suy nghĩ một chút.”
Lục Châu gật đầu, ngẩng đầu đánh giá cung điện vàng son lộng lẫy rồi nói: “Trong Đại Uyên Hiến lại xây dựng cung điện xa hoa thế này, ngươi đúng là biết hưởng thụ.”
Vũ Hoàng cười đáp: “Bản hoàng không thẹn với lương tâm, Đại Uyên Hiến có Thiên Khải Chi Trụ kiên cố nhất, bản hoàng dẫn theo Vũ tộc trấn thủ nơi này, xứng đáng được đãi ngộ như thế.”
“Ngươi không sợ trời sập, kẻ đầu tiên bị hại chính là ngươi?”
“Nếu trời sập thật, vô số sinh linh sẽ đồ thán. Đến lúc đó đâu chỉ có mình Vũ tộc gặp tai nạn này.”
Lục Châu hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại đoan chắc trời sập sẽ mang đến tai nạn?”
Câu hỏi này khiến Vũ Hoàng sửng sốt.
Từ lúc còn nhỏ, Vũ Hoàng đã được dạy rằng Vũ tộc phải chống đỡ thế giới này, không thể để nó sụp đổ. Các bậc tiên hiền cũng luôn khuyên bảo hậu quả khi trời sập là rất nghiêm trọng, dù có phải hy sinh tính mạng cũng phải chống đỡ cho bằng được.
Cách nói của Ma Thần đi ngược lại với lời của tiên hiền khiến Vũ Hoàng không thể hiểu được.
“Trời sập thì toàn bộ bí ẩn chi địa đều bị đánh nát, chẳng lẽ đây lại là chuyện tốt?” Vũ Hoàng nói.
“Thiên địa vũ trụ có quy luật vận chuyển của nó. Nhật nguyệt xoay vòng, ngày đêm luân chuyển, nó tự biết cách thay đổi để sinh tồn.”
Vũ Hoàng nghe không hiểu, bèn chắp tay nói: “Ngài là tiền bối, lịch duyệt và kiến thức đều cao hơn bản hoàng. Nhưng mà… làm sao ngài đoan chắc trời sập sẽ không khiến đại địa chia năm xẻ bảy?”
Đại địa phân tách đã từng mang lại tai nạn khắc cốt ghi tâm cho nhân loại và hung thú. Cảnh tượng máu chảy thành sông một trăm ngàn năm trước như vẫn còn ngay trước mắt.
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi.”
Vũ Hoàng lộ vẻ khiêm tốn đáp: “Xin rửa tai lắng nghe.”
Lục Châu chậm rãi giải thích:
“Nếu có thời gian, ngươi hãy đến vực sâu bên dưới Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang mà quan sát một chút, cảm nhận lực lượng bên trong đó. Đại địa mạnh mẽ hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Cái gọi là đại địa phân tách chẳng qua chỉ là cách nó tự diễn biến, tự thay đổi bản thân mà thôi. Con người mưu toan thay đổi biến hoá của đại địa, kỳ thực chỉ là châu chấu đá xe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận