Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 398: Thói quen, thói quen… thật xin lỗi

“Chúng ta là người Ma Thiên Các mà còn chưa có tư cách này đâu!” Chu Kỷ Phong rất nghiêm túc nói.
“Có thể cho ngươi đứng ở đây quan sát Các chủ thi triển thần uy đã là nể mặt ngươi lắm rồi đó.”
Hai người kẻ tung người hứng khiến đám người xung quanh nghe đến ngơ ngác.
Lục Châu không thèm liếc nhìn Đan Vân Tranh lấy một cái, thản nhiên chắp một tay sau lưng, một tay ném Lạc Nguyệt Cung đi.
Lạc Nguyệt Cung bay về phía Hoa Nguyệt Hành.
Hoa Nguyệt Hành lập tức đón lấy, trong mắt tràn đầy sửng sốt: “Các chủ…”
“Lạc Nguyệt Cung vốn thuộc về ngươi. Bản toạ làm chủ cho ngươi đòi lại công đạo. Lạc Nguyệt Cung đương nhiên phải trả về cho cố chủ.” Lục Châu nói.
Hoa Nguyệt Hành nghe vậy cực kỳ kích động, lập tức nâng Lạc Nguyệt Cung bằng hai tay, quỳ xuống đất dập đầu với Lục Châu.
“Thuộc hạ khấu tạ Các chủ!”
Sắc mặt Đan Vân Tranh cực kỳ khó coi. Hoa Nguyệt Hành vốn là đồ đệ của nàng ta, nhìn Lạc Nguyệt Cung lại thuộc về Hoa Nguyệt Hành, trong lòng nàng ta dâng lên đủ loại cảm giác, nói không ra lời.
Hoa Nguyệt Hành đứng sang một bên, ôm Lạc Nguyệt Cung thưởng thức mãi không thôi. Trên thân cung quả thật có khắc ba chữ “Hoa Nguyệt Hành”.
Hoa Vô Đạo cười ha hả. “Chúc mừng.”
“Đa tạ Hoa trưởng lão cổ vũ.”
“Chỉ tiếc thanh Lạc Nguyệt Cung này đã nhận Đan Vân Tranh làm chủ. Muốn phát huy uy lực của nó, ngươi nhất định phải luyện hoá lại lần nữa.” Hoa Vô Đạo nói.
Nghe thấy hai chữ “nhận chủ”, Đan Vân Tranh càng cảm thấy xấu hổ, không dám nói câu nào.
Lục Châu vuốt râu liếc nhìn Đan Vân Tranh rồi nói:
“Năm đó bản toạ cũng có chút giao tình với Vân Thiên La… Tiễn thuật của Vân Thiên La mạnh hơn ngươi rất nhiều.”
Đan Vân Tranh nghe vậy cả kinh.
“Thì ra Các chủ và tổ sư gia có giao tình… Xin Các chủ nể tình tổ sư gia mà bỏ qua cho vãn bối.” Trán Đan Vân Tranh ướt đẫm mồ hôi.
Lục Châu vuốt râu nhìn Đan Vân Tranh. “Toạ kỵ Ba Vu… là vật sở hữu của người nào?”
Đan Vân Tranh đáp: “Tam trưởng lão Lộ Bình!”
“Quay về nói với hắn, bản toạ muốn gặp hắn.”
“Vâng!”
Đan Vân Tranh mừng rỡ, điều này cũng có nghĩa là Ma Thiên Các đã tha cho nàng ta.
Còn về phần Lộ Bình, nàng ta chẳng việc gì phải quan tâm. Chỉ cần nghĩ tới Lộ Bình đưa cho mình con toạ kỵ này suýt chút nữa đã gây ra đại hoạ là muốn nổi nóng. Ma Thiên Các muốn gặp Lộ Bình, Đan Vân Tranh còn cảm thấy hả hê.
Lục Châu phất tay áo.
Đan Vân Tranh lập tức mang theo bốn tên thuộc hạ tiu nghỉu rời khỏi Ma Thiên Các.
Một lúc sau, Chư Hồng Cộng khiêng toạ kỵ Ba Vu về.
Ầm!
Hắn vứt thân thể Ba Vu xuống đất.
Mọi người vây lại xem, thấy vẻ ngoài toạ kỵ Ba Vu giống như sói hoang, lông lại có màu tím, hai mắt lồi ra, răng nanh chìa ra khỏi miệng trông cực kỳ xấu xí.
“Xấu quá đi!” Tiểu Diên Nhi che mũi nói, đầy vẻ ghét bỏ.
“Tiểu sư muội, rất nhiều con toạ kỵ khác trông còn xấu hơn con này.” Chư Hồng Cộng vừa cười vừa nói.
Những người khác không ngừng đánh giá toạ kỵ. Tuy Ba Vu đã chết nhưng nó cũng thuộc loại toạ kỵ kiếm có, quan sát một chút để tăng thêm kiến thức cũng là chuyện tốt.
“Sư phụ… Mời người định đoạt.”
Chư Hồng Cộng xoay người làm tư thế mời. Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn xác Ba Vu.
Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ, con toạ kỵ này hẳn là sinh trưởng ở Thiên Tiệm Sâm Lâm phía tây nam, lông rất dày không sợ rét lạnh. Da nó có thể bán được ngàn lượng bạc, bộ răng nanh này cũng là vật quý hiếm, có thể dùng làm thuốc hoặc bán giá năm trăm lượng, còn thịt của nó thì không đáng tiền, loại hung thú này thịt rất cứng, lại còn hôi.”
Mọi người nghi hoặc nhìn Chư Hồng Cộng, chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.
Thấy ánh mắt khác thường của những người xung quanh, Chư Hồng Cộng lập tức bừng tỉnh, gãi gãi đầu:
“Thói quen, thói quen… thật xin lỗi…”
Ma Thiên Các còn thiếu mấy thứ đồ này sao?
Chư Hồng Cộng lại nói: “Một tiễn này của sư phụ đúng là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.”
“Mang đi đi.” Lục Châu xua tay nói: “Lấy lửa thiêu rồi vùi lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chư Hồng Cộng không nói nhiều lời, cương khí rung động cuốn xác toạ kỵ lên bay về phía hậu sơn.
Ngay khi Lục Châu chuẩn bị xoay người rời đi, Hoa Nguyệt Hành bỗng nhiên khom người nói: “Các chủ, thuộc hạ có một chuyện thỉnh giáo.”
“Nói đi.”
“Thuộc hạ… thuộc hạ muốn học Lưu Tinh Cản Nguyệt.”
Lục Châu vuốt râu, chậm rãi nói: “Tiễn thuật này chẳng có gì cao minh, trong Tây Các và Bắc Các có mấy điển tịch về tiễn thuật tốt hơn nhiều, ngươi có thể đến đó tham khảo. Đợi sau khi ngươi vào ngũ diệp thì hãy cân nhắc đến chuyện tự mình sáng tạo tiễn thuật.”
Hoa Nguyệt Hành nghe vậy liền nói: “Đa tạ Các chủ chỉ điểm.”
“Còn việc để cho Lạc Nguyệt Cung nhận chủ thì chờ khi nào bản toạ có thời gian rảnh sẽ luyện hoá cho ngươi.”
Nói xong, Lục Châu quay người đi về Ma Thiên Các.
Hoa Nguyệt Hành còn đang sửng sốt nhìn theo bóng lưng Lục Châu thì Hoa Vô Đạo đã nhanh chóng nói thay nàng: “Đa tạ Các chủ!”
Việc luyện hoá lại vũ khí không phải là việc nhỏ. Lúc này Hoa Nguyệt Hành mới kịp tỉnh táo lại, khom người thật sâu với Lục Châu.
“Chúc mừng.”
“Chúc mừng nha!”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong sôi nổi chắp tay, nhìn cung tên trong tay Hoa Nguyệt Hành mà âm thầm ước ao ganh tị.
Khi nào bọn hắn mới được ban thưởng vũ khí như thế chứ!
Đoan Mộc Sinh sao không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, bèn dộng mạnh Bá Vương Thương xuống đất.
Roạt!
Mặt đất nứt ra.
“Khi nào các ngươi vào Nguyên Thần cảnh thì hãy nghĩ tới chuyện có vũ khí.”
“Tam tiên sinh dạy phải.”
Hoa Vô Đạo đồng ý gật đầu. “Tất cả mọi người giải tán đi. Ta và Lãnh trưởng lão còn không có vũ khí đây này, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.”
Nghe vậy tâm lý của đám thanh niên hậu bối cũng thấy bình ổn hơn nhiều. Thân phận và tu vi của người ta cao như vậy còn không có vũ khí, loại hậu bối như bọn hắn đương nhiên chẳng có quyền lên tiếng.
Hơn nữa, Lạc Nguyệt Cung vốn thuộc về Hoa Nguyệt Hành, cũng chỉ thích hợp với mỗi mình nàng.
Về tới Đông Các.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem lại điểm công đức.
Điểm công đức: 33.200 điểm.
Nghĩ ngợi giây lát, Lục Châu quyết định rút thưởng một vài lần, lỡ đâu rút được Thập Phương Càn Khôn thì xem như lời to.
“Rút thưởng.”
[Ting ! lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 1 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Khởi đầu tốt đẹp, vận khí không tệ nha.
Nhưng mà mười lần rút thưởng tiếp theo đều là cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.
Lục Châu nhìn đống điểm may mắn, lại quyết tâm nói: “Rút thưởng.”
[Ting ! lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 10 điểm may mắn, thu hoạch được 10 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Lục Châu nhíu mày. Gần đây Hệ thống xả hàng Thẻ Nghịch Chuyển hay gì?
Hoặc có lẽ là Hệ thống đang nhắc nhở hắn?
Dù sao thì có cũng còn hơn không. Lục Châu lại rút thưởng liên tục hai mươi lần nữa.
Rất tốt, rất may mắn, toàn bộ đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi. Lần này hắn hoàn toàn bỏ đi ý tưởng tiếp tục rút thưởng.
Trầm ngâm một chút, Lục Châu bèn mở giao diện Thương thành ra mua pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
[Ting ! thu hoạch được pháp thân Thập Phương Càn Khôn, tiêu hao 30.000 điểm công đức. Xin hỏi có sử dụng không?].
Bạn cần đăng nhập để bình luận