Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 799

[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, địa giới khen thưởng thêm 1.000 điểm.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, địa giới khen thưởng thêm 1.000 điểm.].
Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu không cách nào phân biệt là Vu Chính Hải hay Ngu Thượng Nhung giết người.
“Tính theo thời gian dự kiến thì hẳn Vu Chính Hải đã đến nơi.”
Lục Châu đứng lên, không tiếp tục lĩnh hội Thiên thư mà ra gian ngoài vận động một lát.
Tư Vô Nhai đứng bên ngoài sân viện khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có việc gấp cần bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Có hung thú cao giai tập kích Mạc Thành!”
Lục Châu dừng động tác, vuốt râu nói: “Hung thú cao giai?”
“Các tu hành giả bình thường không làm gì được nó, hiện nó đang tác oai tác quái ở Mạc Thành. Cũng may nơi đó có trận pháp bảo hộ, nếu không hậu quả sẽ thật khó lường.”
“Khương Văn Hư đã chết, vì sao hung thú lại xuất hiện ở Mạc Thành?”
Tư Vô Nhai giải thích:
“Từ khi gần lạch trời xuất hiện dị thú Man Man, đồ nhi đã cho người quan sát chú ý động tĩnh bên ngoài các thành trì. Về sau Man Man biến mất, đồ nhi phỏng đoán là vì Khương Văn Hư bộc phát năng lực cửu diệp khiến hung thú chú ý, Man Man đến ăn thi thể xong tự động rời đi.”
“Chẳng lẽ Mạc Thành có người đột phá cửu diệp?” Lục Châu hỏi.
“Có thể, theo lời Khương Văn Hư thì tai nạn do cửu diệp mang tới hẳn là hung thú. Chỉ là tai mắt của đồ nhi ở Mạc Thành báo cáo không có vị cửu diệp nào xuất hiện.” Tư Vô Nhai đáp.
Lục Châu vừa suy tư vừa vuốt râu.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn sư phụ: “Đồ nhi hoài nghi hung thú này là vì sư phụ mà đến.”
Lục Châu không trả lời. Hiện tại Lục Châu vẫn chưa phải là cửu diệp, cho dù tai nạn có đến thì cũng không thể nào là do hắn.
Vậy thì… nguyên nhân là gì?
Man Man xuất hiện đã chứng thực một điều, đó là nguyên lý luật rừng.
Mỗi nhân loại đều là thợ săn trong khu rừng hắc ám, khắp nơi tràn ngập nguy cơ. Thợ săn đi trong rừng có thể sẽ gặp phải một thợ săn khác, dưới tình huống không thể xác định đối phương là địch hay ta, hắn làm sao để tự bảo vệ mình an toàn? Đáp án chính là, nổ súng tiêu diệt đối thủ.
Nếu thợ săn gặp phải con kiến, hắn sẽ lựa chọn rời đi, thậm chí là không buồn chú ý đến nó. Nếu thợ săn gặp phải mãnh thú, khi súng của hắn cũng không còn tác dụng, vậy việc duy nhất hắn có thể làm chính là: chạy trốn.
“Vi sư đi xem thế nào.” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai giật mình, không ngờ sư phụ nói đi là đi. Hắn vốn chỉ định nhắc nhở sư phụ một chút, lại không ngờ rằng sư phụ không chỉ không đề phòng mà còn muốn tìm đến tận nơi xem hung thú.
Nhưng nghĩ lại, đến cả Xích Diêu mà sư phụ cũng đánh giết được thì đúng là chẳng có gì phải lo lắng.
“Đồ nhi cung tiễn sư phụ.”
“Việc này đừng truyền ra ngoài.”
“Vâng.”
Lục Châu nhìn giao diện Hệ thống. Bạch Trạch vẫn còn đang nghỉ ngơi, Bệ Ngạn lại quá mức xóc nảy, không thích hợp với bộ xương già của hắn, thế là Lục Châu gọi Cát Lượng đến, nhanh chóng lên lưng nó bay về phía Mạc Thành.
Trước đây khi đi ra ngoài Lục Châu cần phải mang theo đồ đệ để phòng thân. Nay tu vi bát diệp đã khôi phục, lại thêm lực lượng phi phàm của Thiên thư, cho dù là cửu diệp đích thân tới thì không dùng thẻ Một Kích Chí Mạng Lục Châu cũng có thể đánh một trận.
Mười đồ đệ, trừ lão đại, lão nhị và lão lục đã là bát diệp ra thì tu vi những đồ đệ khác còn kém xa lắm, mang bọn hắn theo sẽ chỉ làm chậm trễ việc tu hành của bọn hắn.
Đi được nửa đường, Lục Châu cảm thấy tốc độ của Cát Lượng khá chậm, bèn thúc giục nó: “Cát Lượng, tăng tốc.”
Hí.
Ngựa Cát Lượng phờ phạc đáp lại một tiếng, tốc độ có tăng lên một chút nhưng vẫn không đủ nhanh.
“Con vật này, ngươi dám không nghe lệnh lão phu?” Lục Châu trầm giọng quát.
Cát Lượng thở phì phò mấy tiếng rồi tăng tốc đến mức cực hạn. Lục Châu vuốt râu suy nghĩ, toạ kỵ cũng có tâm sự sao?
Trước đây Minh Thế Nhân và Ngu Thượng Nhung từng dùng đến Cát Lượng, mà con vật này cũng là toạ kỵ tự mình thu phục nên có hơi đặc thù. Nhưng lúc này Lục Châu không có thời gian quan tâm đến nó.
Mạc Thành là một trong mười toà thành nằm ở vùng cực bắc Lương Châu. Phi hành chừng một canh giờ, Mạc Thành đã xuất hiện trong tầm mắt.
Phanh phanh phanh!
Trên không trung, các loài hung thú phi cầm bay rợp trời, móng vuốt của chúng toả ra quang mang nhàn nhạt chứng tỏ lực sát thương không hề kém. Đại trận bảo hộ như một tầng bình chướng ngăn cản chúng nó xâm nhập vào thành.
“Man Man?”
Lục Châu đứng trên lưng Cát Lượng nhìn đàn Man Man bay đầy trời. Một số loài phi cầm cỡ nhỏ đang không ngừng va chạm vào tầng bình chướng tạo thành từng đạo gợn sóng.
Lục Châu rời khỏi lưng Cát Lượng, tiến vào trong thành.
Bách tính nhà nhà đều đóng chặt cửa không ra ngoài, trên tường thành có từng nhóm cung thủ đang xạ kích hung thú nhưng chỉ như cát ném vào sa mạc, không có mấy tác dụng.
Trên tầng trời thấp có mấy chục tu hành giả bay lướt qua, một người nói:
“Phái người đi Lương Châu Thành chưa? Mau thỉnh cầu tổ sư gia Ma Thiên Các đến chi viện! Tình hình ở đây ngày càng nghiêm trọng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy Mạc Thành sẽ thất thủ!”
“Mau nhìn lên trời!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn theo hướng tay bọn hắn. Trên không trung, bầy Man Man đang chia thành từng nhóm oanh tạc vào tầng bình chướng.
“Lại nữa! E là bình chướng không thể chống đỡ được lâu!”
Tu hành giả trong thành đều đằng không bay lên. Đao cương và kiếm cương thay nhau bay ra khỏi bình chướng đánh giết đám Man Man cỡ nhỏ, nhưng con Man Man đầu đàn khổng lồ kia lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Oanh! Nó không ngừng oanh tạc khiến bình chướng nhộn nhạo, năng lượng phản phệ khiến các tu hành giả xung quanh không thể không hạ xuống.
Sải cánh của nó dài đến mấy chục mét, chỉ riêng cái đầu đã to đến mấy thước. Đám tu hành giả lơ lửng trên mái nhà lần lượt rút lui.
“Lão tiên sinh, mau trốn đi, đừng đi ra ngoài!” Có tu hành giả chú ý thấy Lục Châu đang đứng trên đường bèn hô lên.
Lục Châu không làm theo mà vẫn đứng quan sát hung thú trên bầu trời. Xem ra đám tu hành giả này là người có đạo nghĩa.
Oanh! Con Man Man đầu đàn lại va chạm vào tầng bình chướng.
Răng rắc !
Một âm thanh đặc thù vang vọng chân trời. Đây là tiếng báo hiệu bình chướng sắp vỡ vụn.
“Chuẩn bị!”
Nhìn thấy mấy chục tu hành giả đang đồng tâm hiệp lực đối phó với cự điểu, Lục Châu cảm thấy rất bất ngờ.
Oanh!
Lại thêm một lần va chạm mạnh, móng vuốt cự điểu Man Man toả ra quang mang khiến tầng bình chướng không thể chống đỡ được nữa, vỡ tan tung toé như pha lê, năng lượng tản mát ra đầy trời rồi biến mất trong vô hình.
“Động thủ!!”
Toàn bộ tu hành giả trong Mạc Thành đều phóng lên trời. Tu hành giả Thần Đình cảnh tấn công đám Man Man nhỏ yếu, mỗi đao giết chết một con, thi thể Man Man rơi lả tả xuống đất.
Còn lại năm tên cao thủ Nguyên Thần cảnh công kích về phía cự điểu Man Man, đao cương và kiếm cương đồng loạt phóng tới.
Móng vuốt cự điểu Man Man vươn ra chấn nát thế công, toàn bộ đao cương kiếm cương đều không có chút tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận