Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1100

Ngu Thượng Nhung khoanh tay trước ngực, lưng đeo Trường Sinh Kiếm đứng đón gió, trường bào tung bay. Hắn mỉm cười lắc đầu.
“Một tên thập diệp ẩn giấu tu vi mà thôi, huynh đi tìm Nhiếp Thanh Vân luận bàn còn thú vị hơn.”
Lục Châu nghẹn lời.
Lão phu quả thật là đã lo lắng dư thừa.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng như chim yến đuổi theo hai người phía trước.
Lục Châu đứng đợi một lát, chờ cho mọi động tĩnh lắng xuống mới bắt đầu theo sau.
Trong một dịch trạm phía tây thành.
Có lẽ động tĩnh do Vu Chính Hải và Trương Tưởng Tưởng gây ra không nhỏ nên đã khiến một đám tu hành giả chú ý.
“Lại có tu hành giả cao giai luận bàn, mau đi xem!”
“Trận náo nhiệt vừa rồi hình như từ hoàng thành truyền tới… Có phải là Ma Thiên Các trong truyền thuyết đó không?”
“Ta nhắc nhở các vị một câu, Nguyên Thần cảnh ngũ diệp trở xuống đừng nên quan chiến!”
Vu Chính Hải đuổi theo Trương Tưởng Tưởng đến một phế tích đổ nát phía tây thành thì dừng lại. Mặt trời đã lặn, trời tối dần, xung quanh là một mảnh phế tích đầy cỏ dại, nơi này cực kỳ thích hợp để luận bàn và chiến đấu.
Bích Ngọc Đao bên hông Vu Chính Hải phát ra âm thanh rung động, bộc phát chiến ý. Luận bàn với Nhiếp Thanh Vân rốt cuộc cũng chỉ là luận bàn, không hề có cảm giác sinh tử chiến. Ngược lại tên Trương Tưởng Tưởng này mang lại một cỗ cảm giác nguy hiểm khiến hắn rất có hứng thú.
Trương Tưởng Tưởng nói: “Đại tiên sinh, nếu ta đánh bại ngươi thì có được gia nhập Ma Thiên Các không?”
“Đánh bại ta? Rất phù hợp với cái tên của ngươi, cứ đi mà tưởng tượng.” Vu Chính Hải giậm chân vọt tới, đao vẫn nằm im bên hông không nhúc nhích, thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Trương Tưởng Tưởng đánh ra Đại Huyền Thiên Chưởng.
Trương Tưởng Tưởng mỉm cười, song chưởng tạo thành thủ ấn đánh tới. Chưởng ấn biến mất.
Một số tu hành giả quan chiến đã bay đến phụ cận, nhìn thấy cảnh này không khỏi hô lên:
“Kim sắc… là người Ma Thiên Các!”
“Đối thủ là hồng liên, là người phe ta.”
Cho dù thanh danh Ma Thiên Các có lớn đến đâu thì vẫn sẽ có một nhóm người dùng màu sắc liên toạ và cương khí để phân biệt địch ta. Nhưng lực uy hiếp của Ma Thiên Các quá lớn, không một người nào dám đến trêu chọc tìm chết.
Trong khi đó, sau khi Lý Vân Tranh trọng chưởng quyền hành Đại Đường đã làm ra một loạt thao tác khiến cho đa số mọi người giảm đi địch ý với kim liên, bọn họ nhìn nhận quan hệ giữa hai giới là hợp tác chứ không phải đối địch.
Đúng lúc này, một thanh bào kiếm khách lưng đeo trường kiếm xuất hiện giữa đám người, đứng khoanh tay quan chiến. Người vốn không thích náo nhiệt như hắn mà bây giờ lại nở nụ cười nhạt nhìn cảnh này.
Tu hành giả bên cạnh bỗng quay sang nói: “Ê, ngươi đoán ai sẽ thắng?”
“Ta?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Đúng vậy, ta thấy thân pháp ngươi không tệ, hẳn là nhãn lực cũng sẽ không quá kém.”
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt cười: “Có lẽ… là hồng liên. Đao khách kim liên kia có vẻ ngạo mạn, hẳn là sẽ phải chịu chút thiệt thòi.”
“Huynh đệ rất tinh mắt nha… Lại đây lại đây, đặt cược đi, ta cược hồng liên thắng.”
Mấy tu hành giả châu đầu lại cá cược.
Cùng lúc đó, Lục Châu đáp xuống một toà kiến trúc đổ nát, đứng từ xa quan sát hai người chiến đấu.
Trương Tưởng Tưởng đạp mạnh chân mang theo mấy ngàn đạo đao cương phóng về phía Vu Chính Hải.
Bàn tay Vu Chính Hải duỗi thẳng, ngàn vạn đao cương lập tức xuất hiện bổ xuống. “Huyền Thiên Tinh Mang.”
Đại Huyền Thiên Chương như bánh xe gió xoắn nát toàn bộ đao cương của Trương Tưởng Tưởng, thậm chí dư uy còn tiếp tục đánh vào mặt hắn.
“Ngươi nên dùng Bích Ngọc Đao. Khinh địch chính là tối kỵ trong chiến đấu.” Trương Tưởng Tưởng nhắc nhở.
“Nếu ta dùng đao, e là ngươi ngăn không nổi.” Vu Chính Hải lại lần nữa tung chưởng. Hai người lập tức lao vào nhau triền đấu.
“Vị huynh đệ hồng liên này đánh nhau với đại lão Ma Thiên Các lâu như vậy mà vẫn không rơi vào thế hạ phong, thật là tài tình nha!” Có người nói.
“Đó là vì đao khách kia còn chưa dùng toàn lực.” Ngu Thượng Nhung vẫn thong dong đứng quan chiến trong đám người.
“Ha ha, không phải ngươi cược hồng liên sẽ thắng à? Sao bây giờ lại nói chuyện thay cho người Ma Thiên Các?”
Ngu Thượng Nhung thản nhiên mỉm cười. “Cược ai thắng là một chuyện, ai thật sự thắng là một chuyện, không xung đột gì nhau.”
Cái logic gì thế này?
“Huynh đệ, ngươi hiểu rõ Ma Thiên Các lắm sao?” Một thanh niên đứng bên cạnh tò mò hỏi.
“Có biết một chút.” Ngu Thượng Nhung hơi nghiêng đầu, khiêm tốn hữu lễ đáp.
“Nghe nói Ma Thiên Các có mười đệ tử, mỗi người đều là cao thủ quát tháo phong vân, chuyện này là thật?”
“Thế nhân quá khen, có vẻ hơi khoa trương. Nhưng mà sự thật đúng là như thế.” Ngu Thượng Nhung gật đầu, trả lời rất nghiêm túc.
Phanh phanh phanh…
Số lượng đao cương bỗng chốc tăng gấp đôi. Biểu tình của Trương Tưởng Tưởng càng lúc càng trầm trọng, không khí chiến đấu căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Từ khi nào mà kinh đô lại xuất hiện một vị cao thủ như thế?” Có người ngạc nhiên nói, “Số lượng đao cương nhiều thế này thì ít nhất phải là cửu diệp đỉnh phong mới làm ra được!”
“Ha ha, lần này Ma Thiên Các ăn phải quả đắng rồi. Người này có thể nhẹ nhõm khống chế số lượng đao cương đỉnh phong của cửu diệp, hẳn chính là vị cao nhân mấy ngày trước vừa đột phá thập diệp!”
Nghe được câu này, Lục Châu nhớ lại mấy hôm trước mình cùng Nhan Chân Lạc thu phục Mệnh Cách thú Đế Giang. Vậy Đế Giang chính là bị người này hấp dẫn tới?
Đúng là số mệnh.
Ngu Thượng Nhung nhìn thế công của Trương Tưởng Tưởng càng lúc càng hung hiểm, ngữ khí vẫn ôn hoà như trước: “Đáng tiếc, thập diệp chưa chắc sẽ thắng.”
Mấy người đứng bên cạnh lập tức cười ha hả:
“Huynh đệ, vậy là ngươi chưa biết rõ chênh lệch giữa cửu diệp và thập diệp là như thế nào rồi. Ta nói trước nha, nếu vị huynh đệ hồng liên kia là thập diệp thì tiền đặt cược vừa rồi không tính!”
“Vậy đâu có được! Trước đó đâu ai biết thực lực cụ thể của đôi bên như thế nào. Lỡ như vị đại lão Ma Thiên Các kia cũng là thập diệp thì sao? Đánh cược như vậy mới kích thích chớ!”
Đám người gật đầu đồng tình.
Ngu Thượng Nhung không tranh cãi nữa mà yên lặng quan chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận