Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 621

Minh Thế Nhân âm thầm líu lưỡi. Không ngờ tính tình Tả trưởng lão lại táo bạo như vậy. Nhưng mà… ta thích!
Lúc này Lưu Qua chợt lên tiếng: “Tả Ngọc Thư, Cô muốn lên núi, ngươi dám ngăn cản?”
“Lưu Qua, nơi này là Ma Thiên Các, không phải hoàng cung, ngươi bớt đem bộ dạng đó ra hù doạ lão thân.” Tả Ngọc Thư đạp không xuất hiện, lơ lửng trên sườn núi, quải trượng trong tay vung lên cao.
Một loạt ấn phù xuất hiện xoay xung quanh Tả Ngọc Thư, ấn phù kia chỉ có một chữ Nhân.
Tô Thánh nhíu mày. “Thiên cương Nhất Tự Phù Ấn.”
‘Nhân’ chính là con người, là tự ấn hạch tâm của Nho môn. Nhiều năm qua có rất ít người tu luyện Nhất Tự Phù Ấn này đến mức thượng thừa, mà Tả Ngọc Thư chính là một trong số đó. Đây chính là tự phù mạnh nhất trong Hạo Nhiên Thiên Cương.
“Ánh mắt không tệ.” Tả Ngọc Thư lăng không nói.
Tô Thánh cất lời chỉ trích: “Trước kia khi Nho môn truyền đạo, Tả tiền bối vốn nên là tân thánh chủ của Nho môn, rủi ro thay vị trí này lại truyền nam không truyền nữ… Dù vậy, đệ tử tu hành trong Nho môn vẫn y như trước kính trọng ngài. Sao bây giờ Tả tiền bối lại đầu nhập vào ma đạo?”
“Lão thân làm việc còn phải giải thích với ngươi hay sao?” Tả Ngọc Thư lạnh nhạt đáp.
Tô Thánh nhất thời nghẹn lời.
Cổ Nhất Nhiên lại nói: “Tả tiền bối cần gì phải hùng hổ doạ người… Ngươi không thể thay mặt cho Cơ tiền bối được.”
Nói xong, song chưởng Cổ Nhất Nhiên đánh ra một đạo chưởng ấn.
Tả Ngọc Thư nhíu mày, lập tức huy động quải trượng, ‘Nhân’ tự ấn hợp thành một đường va chạm với chưởng ấn kia.
Phanh phanh phanh! Cương khí tiêu tán.
“Tả tiền bối, xin chỉ giáo.”
Cổ Nhất Nhiên đạp mạnh chân, toàn thân bắn thẳng lên trời ngang hàng với Tả Ngọc Thư.
Minh Thế Nhân sững sờ, không ngờ Cổ Nhất Nhiên trầm mặc ít nói lại là nhân vật tàn nhẫn thích tranh đấu với người, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Tả Ngọc Thư dù đã trảm kim liên trùng tu cũng không thể để người khác múa may trước mặt mình, quải trượng trong tay lăng không lượn vòng mang theo vô số tự phù ấn phù, biến thành một trường long cuồn cuộn.
Cổ Nhất Nhiên không hề do dự gọi ra pháp thân.
Ông! Pháp thân bát diệp cao mười trượng toả kim quang lóng lánh, chấn nhiếp tứ phương. Đám tự phù ấn phù của Tả Ngọc Thư lập tức tiêu tán.
Tả Ngọc Thư không ngờ hắn lại toàn lực ứng phó, cương khí cường đại đánh tới khiến bà ta không thể không lui lại.
Cổ Nhất Nhiên chợt nói: “Tả tiền bối, bà quả nhiên không phải bát diệp…”
Tả Ngọc Thư vừa lui lại đột nhiên vung quải trượng trong tay ra. Trên thân quải trượng xuất hiện các đường vân màu vàng kim uốn lượn trông như bàn long.
Quải trượng đánh ra ấn phù thần kỳ khiến Cổ Nhất Nhiên phải mang theo pháp thân lui lại.
“Bàn Long Trượng?!” Cổ Nhất Nhiên cả kinh. “Chẳng trách chẳng trách… không ngờ Bàn Long Trượng lại nằm trong tay Tả tiền bối.”
Bàn Long Trượng đánh ra một kích rồi xoay mấy vòng bay trở lại tay Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư lăng không đứng trên sườn núi, ánh mắt thâm thuý nói: “Muốn lên Ma Thiên Các phải xem lão thân có đồng ý hay không.”
Đúng lúc này, Tô Thánh điểm nhẹ mũi chân, toàn thân nhẹ như chim yến bay lên không trung, đứng sóng vai bên cạnh Cổ Nhất Nhiên.
Hai đại thống lĩnh đều là bát diệp đối diện với Tả Ngọc Thư. “Tả tiền bối, cần gì chứ?”
Tô Thánh chắp tay rồi bước lên phía trước đánh ra một quyền. Ấn phù trên tay hắn tạo thành một trận văn đặc thù.
Trận văn bay ra bám vào tầng bình chướng Kim Đình Sơn, bình chướng như bị ai dùng cửa mở ra… Tô Thánh bước vào trong bình chướng!
Trong lòng Minh Thế Nhân cả kinh. Tinh thông trận pháp?!
Điều này khiến Minh Thế Nhân nhớ tới Phan Ly Thiên và nhị sư huynh. Đến cấp bậc của bọn họ, dù có bình chướng hay không thì cũng không có gì khác biệt.
Tả Ngọc Thư huy động Bàn Long Trượng, một đạo Hạo Nhiên Thiên Cương hình rồng xung kích lao ra.
Bàn tay Tô Thánh vươn ra, trên bàn tay xuất hiện cương ấn màu vàng kim chộp một phát! Tay không bắt lấy Bàn Long Cương Ấn!
“Trình độ này cao lắm là tứ diệp… Tả tiền bối, ngài hẳn phải minh bạch ý nghĩa của bát diệp chứ.” Năm ngón tay Tô Thánh khép lại, rắc, Bàn Long Cương Ấn tiêu tán.
Hàng chân mày Tả Ngọc Thư nhíu chặt, bà ta đã trảm kim liên trùng tu, hiện tại không cách nào là đối thủ của Tô Thánh.
Tả Ngọc Thư tứ diệp có thể đối phó mấy chiêu của bát diệp đã là không tệ. Nếu Tô Thánh toàn lực ra tay thì dùng một chiêu đánh giết tứ diệp cũng không có gì lạ.
Tô Thánh gọi ra pháp thân. Pháp thân cao mười trượng sừng sững giữa thiên địa, toà kim liên bát diệp không ngừng xoay tròn.
Tô Thánh đã chắc chắn tu vi Tả Ngọc Thư không còn như trước. Tả Ngọc Thư lui về sau mấy bước, ném Bàn Long Trượng bay lên không trung. Dưới chân Tả Ngọc Thư xuất hiện một vòng tròn lớn, ấn phù sắp xếp chỉnh tề, kim quang lóng lánh.
Tô Thánh nghi hoặc không hiểu: “Trận pháp tăng phúc… muốn tăng lực lượng của bản thân sao…”
Đột nhiên, một thanh âm từ sau lưng Tả Ngọc Thư truyền tới: “Người thanh niên, ngươi còn non lắm!”
Ông!
Một đạo cương ấn hình hồ lô xuyên qua trận pháp tăng phúc của Tả Ngọc Thư, chỉ trong giây lát đã bành trướng đến cực đại.
Phan Ly Thiên từ phía sau bay tới, khống chế hồ lô cương ấn lấy cứng chọi cứng đập vào pháp thân cao mười trượng kia, cương khí giao thoa tung bay đầy trời bắn ra tứ phía.
Sắc mặt Tô Thánh cả kinh, sau cú va chạm không thể không mang theo pháp thân lui lại.
Ầm! Lại là một tiếng vang thật lớn.
Tô Thánh và pháp thân đâm sầm vào bình chướng Kim Đình Sơn.
Phan Ly Thiên lăng không nhìn xuống Tô Thánh, cười ha hả nói:
“Đã biết bình chướng không ngăn cản được đám cao thủ trận pháp như các ngươi, chẳng bằng để các ngươi tiến vào. Chiêu này ta gọi là… đóng cửa đánh chó!”
Thật vất vả mới đi vào, giờ lại phải đi ra? Ra ra vào vào là chuyện tốn nguyên khí cỡ nào!
Tô Thánh ổn định pháp thân, ngẩng đầu nhìn Phan Ly Thiên. Giờ hắn mới hiểu được tại sao Tả Ngọc Thư lại thi triển trận pháp tăng phúc kia.
Đường đường là một trong bát đại thống lĩnh, Tô Thánh há có thể để người ta vũ nhục mình như vậy.
“Đã vậy thì đừng trách ta không khách khí!”
Song chưởng chập lại, Tô Thánh quát lớn một tiếng. Pháp thân cao mười trượng lăng không bay tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận