Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 686

“U Minh Giáo chưởng khống cửu châu, vì sao bách tính trong thiên hạ không vươn cờ phản đối mà lại ủng hộ đến vậy?”
“Ghét ác như cừu, hành vi thiện lành là chính nghĩa, còn ngươi tự mình bịt tai bịt mắt, mù quáng không kiến thức… ngươi chính nghĩa cái rắm! Ta khinh !”
Một tiếng mắng cuối cùng, Triệu Giang Hà phun ra một cục đờm văng thẳng vào mặt Trần Nhiên Chi.
“Được, được lắm… còn ngươi, ngươi thì sao?”
“Ta? Ta thừa nhận ta sợ chết, ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, ta không xứng với thiên tử, không xứng với bách tính, nhưng ta không mặt dạn mày dày giống ngươi, điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen! Ngươi quả thực đã làm mất hết mặt mũi Thiên Hành Thư Viện, nếu ta là ngươi thì ta đã đập đầu mà chết từ lâu rồi!”
Trần Nhiên Chi trừng lớn mắt, rốt cuộc không áp chế nổi cỗ khí huyết lăn lộn trong lồng ngực, phốc.
Lão phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Lục Châu thờ ơ. Đám người này có ai mà chưa từng vấy máu người khác, không ai thật sự quang minh lỗi lạc cả.
Có điều nói đi cũng phải nói lại. Mắng chửi người thật đúng phải có văn hoá mới được. Không sợ lưu manh biết đánh nhau, chỉ sợ lưu manh có văn hoá!
Lục Châu nghe được mấy câu của Triệu Giang Hà đều cảm thấy rất có đạo lý…
Trần Nhiên Chi vừa chết, đám trưởng lão trên không trung đều lâm vào tuyệt vọng. Bọn hắn đã không còn đường sống.
Đúng lúc này, thi thể Lưu Thương đột nhiên bốc lên làn khói tím.
“Sư phụ…”
Đám người nhìn sang.
Một vị trưởng lão thư viện thấy thế, trong lòng khẽ động, lập tức cao giọng hô: “Khai trận!”
Trên bầu trời lại xuất hiện một tấm lưới màu đỏ bao trùm lấy toàn bộ Thần Đô.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi hô lên.
“Phi liễn bay lên!” Lục Châu hạ lệnh.
Xuyên Vân phi liễn lập tức rời khỏi khu vực bị Thập Tuyệt Trận bao trùm.
Nguyên khí trong cơ thể mọi người nhanh chóng bị rút ra, thừa dịp nguyên khí còn đang còn trong cơ thể, tất cả mọi người nhanh chóng hạ xuống đất. Không ai muốn mình bị ngã chết!
Các giáo chúng U Minh Giáo ngẩng đầu nhìn trời, thầm than. “Thập Tuyệt Trận lại mở!”
“Bảo vệ sư phụ!” Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh lập tức quét ngang, đánh bay mấy chục tên cấm vệ quân rồi chạy đến chắn trước người Lục Châu.
Tấm lưới trên bầu trời không ngừng biến hoá.
Thi thể Lưu Thương bốc ra luồng khói tím càng lúc càng nồng đậm.
Bộ thi thể vốn không có chút sinh mệnh khí tức nào, dưới sự trợ giúp của luồng khí tím lại bắt đầu chuyển động!
Có tộc Vô Khải, vạn vật tương truyền, chôn trong lòng đất, thân thể tử vong, nhưng tâm bất hủ, trọng sinh thành người.
“Thật sự là tộc Vô Khải?”
Ba vị trưởng lão Ma Thiên Các nhìn Lưu Thương không chớp mắt. Các đồ đệ khác cũng kéo lại quan sát.
Trong lòng Tư Vô Nhai lo lắng, nhìn quanh rồi hỏi: “Đại sư huynh đâu rồi?”
“Trên phi liễn…”
Lòng Tư Vô Nhai nặng trĩu. Hắn chợt nhớ lại lời sư phụ nói, muốn để đám người này trả mạng đồ nhi lại cho người.
“Thất tiên sinh?” Hoa Trọng Dương nhịn đau bước tới bên cạnh đỡ lấy Tư Vô Nhai.
“Ta không sao…” Tư Vô Nhai cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Nhưng chỉ trong giây lát, hai mắt hắn đã giăng đầy tơ máu. Tư Vô Nhai nhìn về phía thi thể Lưu Thương, trong mắt hiện vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Vù!
Lưu Thương đứng lên.
Gần như cùng lúc, tấm lưới bao phủ trên bầu trời liên tục đổi màu, nguyên khí bị rút cạn, không khí trở nên ngột ngạt, bầu trời dần mơ hồ.
Thập Tuyệt Trận đã khởi động thành công.
Đám trưởng lão thư viện vừa hạ xuống đã nhìn chằm chằm vào thi thể Lưu Thương.
Lúc này Lưu Thương vặn vẹo thân thể một lát rồi đứng thẳng người dậy, hai tay giang rộng như bị trói trên giá gỗ, đầu cúi thấp, mắt nhắm lại.
Tư Vô Nhai nghi hoặc nhìn cảnh tượng này. Tư Vô Nhai là người hiểu rõ tộc Vô Khải nhất, hắn biết muốn phục sinh cần rất nhiều điều kiện hà khắc. Nếu ai cũng như Lưu Thương có thể phục sinh dễ dàng như trở bàn tay thì tộc Vô Khải đã không bị diệt tộc đơn giản như thế.
Có tới chín phần mười chủng tộc trong sử sách với đủ mọi tính chất thần bí đặc thù đều đã biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng. Cũng từng có rất nhiều chủng tộc mạnh mẽ nhưng sớm nở tối tàn như phù dung, biến mất không còn tung tích.
Người Vô Khải muốn trọng sinh cần phải được chôn vào trong bùn đất, dùng nước tưới tiêu, hấp thu tinh hoa của thiên địa, đồng thời lợi dụng đặc tính của chủng tộc mà chậm rãi tu bổ thân thể. Người nào xui xẻo thì biến trở lại thành một đứa trẻ, người nào may mắn thì vẫn giữ được nguyên trạng, sống tiếp cuộc đời hiện tại.
“Bệ hạ… không chết?”
“Bệ hạ vậy mà lại không chết? Ha ha ha… bệ hạ không chết!”
Một tên cấm vệ quân đột nhiên quỳ xuống hô to: “Tham kiến bệ hạ! Ngô hoàng thiên thu vạn thế!”
Đám cấm vệ quân còn lại cũng lập tức quỳ xuống đồng thanh hô:
“Tham kiến bệ hạ! Ngô hoàng thiên thu vạn thế!”
“Tham kiến bệ hạ! Ngô hoàng thiên thu vạn thế!”
Liên tục mấy tiếng hô vang vọng khắp Hoàng thành. Bên ngoài Thần Đô, đám tu hành giả muốn xem kịch chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn tấm lưới Thập Tuyệt Trận sáng lên trên không trung, không cách nào quan sát tình hình cụ thể trong thành.
Một số tu hành giả có thính giác nhạy bén đã nghe được tiếng hô của cấm vệ quân, ai nấy đều thở dài.
“Rốt cuộc Ma Thiên Các cũng gặp phải đối thủ.”
“Thần Đô nào có dễ trêu chọc, nhiều năm qua có biết bao cường giả đến Thần Đô thành lập thế lực thuộc về mình, mà những thế lực này đều chết dưới tay cấm vệ quân. Tiếc thay cho Ma Thiên Các, tiếc thay cho thiên hạ đệ nhất ma giáo…”
Trong Hoàng thành.
Lưu Thương đột nhiên ngẩng đầu, mở mắt ra, hai mắt trống rỗng vô thần.
Rắc! Xương cổ hắn kêu vang, hai mắt hắn dần trở nên có tiêu cự. Ý thức quay về trong não hải, ký ức dần hiện lên trong đầu hắn.
Lưu Thương nhìn quanh bốn phía… Thần Đô, Hoàng thành, Thập Tuyệt Trận, cấm vệ quân, trưởng lão hai đại thư viện, còn có một thân long bào hắn mặc trên người!
Tất cả… đều đã trở lại!
Lưu Thương hít sâu một hơi, nhìn về phía giáo chúng U Minh Giáo, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương trước mặt.
“Trẫm đã trở lại!”
“Tham kiến bệ hạ! Ngô hoàng thiên thu vạn thế!”
“Tham kiến bệ hạ! Ngô hoàng thiên thu vạn thế!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận