Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1493

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Lục Châu.
“Ai dám xen vào?” Hai đại chân nhân lập tức nhìn về phía lão nhân dưới tầng trời thấp.
Lục Châu nhẹ nhàng bay lên cao, dáng vẻ tiên phong đạo cốt và mái tóc trắng xoá khiến người chú mục.
Trong bốn mươi chín kiếm khách có người nhận ra hắn. “Tần chân nhân, người giết chết Chu Yếm chính là vị lão tiên sinh này.”
Người vừa lên tiếng là Nguyên Lang.
Tần Nhân Việt nhướng mày nói: “Thì ra là thế. Thất kính, thất kính.”
Diệp Chính không hiểu gì, bèn hỏi: “Các hạ là?”
Trong đám người dần có người nhận ra Lục Châu.
“Đây không phải là đệ nhất cao thủ Đại Viêm Cơ lão ma… à không, Cơ lão tiền bối sao?”
“Cái gì mà Cơ lão tiền bối, vị này là Lục tiền bối đã trấn áp Hắc Tháp, cũng là Các chủ Ma Thiên Các, Lục các chủ!”
Một số người đến từ hồng liên hiểu rõ Ma Thiên Các, biết Lục Châu đến từ kim liên, cũng biết hắn dùng tên giả họ Lục. Kỳ thực họ Cơ hay họ Lục cũng chẳng có gì quan trọng.
“Cũng là người đã đánh bị Bạch Tháp Lam Hi Hoà!”
Đám người quan chiến nghe được sự tích về lão giả này đều ngẩng đầu nhìn lên.
Có tu hành giả thanh liên giới nói: “Phía đối diện có thực lực tổng thể quá yếu, với chút thành tích đó, cho dù hắn là đệ nhất nhân phía đối diện thì cũng có là gì?”
“Yên lặng.”
Một nho sinh phát tiết cương khí khiến đám người lặng ngắt như tờ.
Lục Châu nhìn về phía Diệp Chính và Tần Nhân Việt, thản nhiên nói: “Theo quy củ trong bí ẩn chi địa, ai tới trước được trước, có đúng không?”
Diệp Chính không đáp, Tần Nhân Việt thì gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Châu nói: “Lão phu đuổi theo Hỏa Phượng tới đây, cũng là người đầu tiên xuất hiện ở chỗ này, chiếu theo quy củ, Hỏa Phượng lý ra nên thuộc về lão phu.”
Lúc này Diệp Chính đương nhiên hiểu tâm tư Tần Nhân Việt, lập tức cười đáp:
“Các hạ đúng là biết chọn thời điểm xuất hiện. Ta và Tần chân nhân liên thủ đánh lâu như vậy mới đả thương được Hỏa Phượng. Về phần việc ngươi tới trước hay tới sau cũng chẳng ai thấy, sao có thể làm chứng?”
Lục Châu nói: “Đi về phía nam, trong thung lũng có dấu vết Hỏa Phượng lưu lại.”
Diệp Chính lắc đầu: “Các hạ có điều không biết, người của ta đã mai phục ở chỗ này từ nửa tháng trước. Hiện nay ta và Tần chân nhân cùng đánh Hỏa Phượng bị thương, cho dù muốn nói lý lẽ cũng phải là Tần huynh chứ không phải các hạ.”
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Tần Nhân Việt. Trong lòng Tần Nhân Việt mắng Diệp Chính hết mười tám lượt, ngoài mặt vẫn nói:
“Đúng là như thế.”
Diệp Chính nói: “Tần huynh đã nhường Hỏa Phượng cho ta, các hạ…”
Lục Châu không thèm để ý tới Diệp Chính mà nói với Tần Nhân Việt: “Nếu lời hắn nói là thật, vậy ngươi có thể đi rồi.”
Tựa như trưởng bối đuổi tiểu bối.
Lúc này Lục Châu mới quay sang nhìn Diệp Chính: “Lão phu nhất định phải có được Hỏa Phượng.”
Tần Nhân Việt nhường ngươi, nhưng lão phu thì không.
Diệp Chính nhíu mày, trong lòng cũng mắng Tần Nhân Việt đến mười tám lượt. Lúc này chẳng phải nên liên thủ với hắn chống địch sao?
“Phía bắc cách nơi này trăm dặm có một con thú hoàng khác tên là Lục Ngô.” Diệp Chính nói.
Tần Nhân Việt liếc hắn: “Ngươi đã sớm biết?”
Diệp Chính mặc kệ Tần Nhân Việt, tiếp tục nói: “Con thú hoàng này không thua gì Hỏa Phượng, ta nhường nó cho các hạ.”
Đám người quan chiến lập tức sôi trào.
“Thì ra con thú hoàng kia là Lục Ngô!”
“Chính là Lục Ngô đã dùng một chiêu miểu sát toàn bộ liệp đôi U Linh sao?”
“Nghe nói con thú hoàng này biết nói tiếng người, trí tuệ cực cao, vô cùng khó đối phó.”
“Thú hoàng này từng có chủ nhân nên không dễ thuần phục. Thú hoàng vốn có thể so sánh với chân nhân, so ra mà nói thì Hỏa Phượng khi đang niết bàn sẽ yếu hơn, dễ bắt được hơn. Thế nên các vị chân nhân mới tranh giành Hỏa Phượng thay vì Lục Ngô.”
Đám người liên tục gật gù.
Trên không trung, Lục Châu một tay vuốt râu một tay chắp sau lưng nói: “Ngươi sai rồi.”
“Hả?”
“Lục Ngô vốn là thủ hạ dưới trướng lão phu, sao phải cần ngươi nhường?”
Diệp Chính cùng Tần Nhân Việt đều nhất thời câm nín.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, đám tu hành giả nghị luận ầm ĩ, ngoại trừ kinh ngạc chính là ba chữ: tin chết liền.
Diệp Chính và Tần Nhân Việt còn không nắm chắc có thể hàng phục Lục Ngô, vị lão giả nhỏ yếu đến từ kim liên giới này lại dám tuyên bố trước mặt mọi người Lục Ngô là thủ hạ của hắn?
Cảm giác đầu tiên của đám người chính là trí thông minh của mình đang bị người ta hung hăng vũ nhục. Cảm giác thứ hai là, lão nhân này quá con mẹ nó khoác lác rồi.
Có đôi khi Lục Châu cũng rất bất đắc dĩ. Lão phu thẳng thắn đối đãi, câu câu là thật thì lại chẳng ai tin.
Diệp Chính lạnh nhạt nói: “Nói như vậy, các hạ không định nhường rồi?”
Lục Châu nhìn hắn.
Lúc này, Tần Nhân Việt khẽ nháy mắt ra hiệu với Nguyên Lang, truyền âm hỏi: “Ngươi xác định chính là người này?”
Nguyên Lang đáp: “Tuyệt đối là hắn, chính hắn đã nhẹ nhõm đánh giết Chu Yếm.”
Tần Nhân Việt phất tay, Nguyên Lang bay trở về vị trí cũ.
“Diệp Chính.” Tần Nhân Việt đột nhiên cao giọng nói.
“Ngươi nghĩ xong rồi?” Diệp Chính hỏi.
“Đúng là đã nghĩ rõ ràng… ta cảm thấy vị lão nhân này nói có lý, mọi việc phải có trước có sau.”
Diệp Chính lập tức trừng mắt nhìn hắn: “Tần Nhân Việt!”
Tần Nhân Việt nở nụ cười. Chỉ cho ngươi chơi ta, không cho ta chơi ngươi? Lần này ta xem ngươi kết thúc thế nào, toạ sơn quan hổ đấu, ta ở đây làm ngư ông đắc lợi, cớ sao lại không làm?
Diệp Chính nhìn xuống khe núi hắc ám, trầm giọng nói: “Ta và các hạ không oán không thù, cần gì phải hùng hổ doạ người?”
“Không oán không thù?” Lục Châu lắc đầu nói. “Diệp Vô Thanh cấu kết với liệp đội U Linh đánh lén thú hoàng Lục Ngô của lão phu… Món nợ này làm sao mà tính?”
Quá phận! Nổ một lần thì thôi đi, ngươi nổ tới nghiện rồi?!
Đám người nghe mà tặc lưỡi lắc đầu.
Lục Châu không nhắc đến Tần Mạch Thương. Đối với Lục Châu, hai chân nhân này đều là đối thủ tiềm ẩn, phải xử lý từng người. Lấy một đối hai là đồ ngu xuẩn.
Sắc mặt Diệp Chính trở nên nghiêm túc, hắn nhớ lại lúc mình đi tìm Diệp Vô Thanh, không khỏi cau mày nói: “Là ngươi?”
“Chính là lão phu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận