Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1238

Bích Ngọc Đao bên hông Vu Chính Hải bắt đầu phát ra tiếng ông ông.
Dương Ngọc Trần cảm thấy người này không đơn giản, nhíu mày nói: “Các hạ thật sự muốn đối lập với vương đình?”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Không biết trời cao đất dày.”
Vụt !
Bích Ngọc Đao đột nhiên lượn vòng bay ra, đao cương đầy trời tạo thành một cối xay thịt bắn xuống dưới lầu. Huyền Thiên Tinh Mang!
Đao cương hoàn mỹ né tránh kiến trúc, chỉ chém về phía đám người.
Đao trong tay đám quan binh chỉ là đao bình thường, sao có khả năng là đối thủ của Bích Ngọc Đao, lập tức bị đao cương của Bích Ngọc Đao chém đứt.
Đám quan binh sợ hãi đến hồn phi phách tán, lập tức ôm đầu ngồi rụt xuống.
Dương Ngọc Trần lập tức gọi ra hắc sắc Tinh Bàn, đánh bay Huyền Thiên Tinh Mang.
Phanh phanh phanh… đao cương bắn ra bốn phía, ghim thẳng vào mấy vách tường. Toà kiến trúc bắt đầu lung lay muốn đổ.
Vu Chính Hải hơi kinh ngạc nhìn đối phương: “Hai Mệnh Cách…”
Dương Ngọc Trần lại vung quạt lông, hai tay chập lại, một đạo phù ấn hình thái cực xuất hiện chiếu rọi quang mang, tràn đầy khí tức thần bí.
Cùng lúc đó, Dương Ngọc Trần quát lớn: “Xông lên.”
Trên bầu trời, mấy chục tu hành giả đồng thời đánh ra phù ấn giống hệt của Dương Ngọc Trần, từng đạo phù ấn hình thái cực bay tới dung nhập vào phù ấn của Dương Ngọc Trần.
Phù ấn biến lớn, năng lượng cũng cường đại hơn trước rất nhiều.
Vu Chính Hải tròn mắt tán thưởng: “Thật biết phối hợp.”
Dương Ngọc Trần nói: “Lát nữa ngươi sẽ biết mùi ngay thôi.”
Hắc sắc quang mang từ từ hội tụ lại một điểm, Dương Ngọc Trần đột nhiên đánh phù ấn ra.
Từng đạo hắc sắc phù ấn chồng chất lên nhau tạo thành một cây cột khổng lồ bổ về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải nhíu mày, thi triển Đại Huyền Thiên Chưởng Ấn ngăn ở phía trước.
Ầm!
“Không đúng!”
Lúc này Vu Chính Hải mới phát hiện, ở giữa cây cột phù ấn chính là hắc sắc quang trụ mang theo lực lượng Mệnh Cách!
Thật là xảo trá!
Hơn nữa cương ấn quang trụ này còn mạnh hơn lực lượng của hai Mệnh Cách nhiều!
Vu Chính Hải lập tức lui lại.
Khi hắn sắp lui vào trong phòng, bên tai chợt truyền đến một tiếng kinh lôi:
“Phá.”
Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm!
Đạo âm thanh như kinh lôi kia bộc phát sóng âm, phàm là những tu hành giả lơ lửng trên không trung đều bị liên luỵ, ngay cả sắc mặt của Vu Chính Hải cũng khó coi vô cùng, cố gắng chống cự lại âm công của sư phụ.
Ù tai, đầu váng mắt hoa…
Phốc !
Dương Ngọc Trần phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
Đám tu hành giả trên trời cũng phun tiên huyết, rơi thẳng xuống đất như ruồi gãy cánh.
Một chiêu âm công vừa ra, toàn bộ kết thúc.
Vu Chính Hải hít sâu một hơi, tiếng ù tai từ từ biến mất, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh. Cho dù là cao thủ như hắn cũng không chịu nổi dư uy âm công của sư phụ.
Đám người Dương Ngọc Trần rơi lộp bộp xuống đất, sợ hãi nhìn về phía Vu Chính Hải đứng trên lầu, tay che ngực thê thảm vô cùng.
Vu Chính Hải lập tức điều chỉnh lại tư thế… Ta là đại đồ đệ, không thể làm mất mặt sư phụ!
Hắn nhìn xuống Dương Ngọc Trần, khẽ quát: “Không thèm lấy mạng các ngươi, còn không mau cút đi?”
Lúc này, Triệu Hồng Phất bỗng nhảy ra ngoài, trên mặt tràn đầy kinh ngạc:
“Oa, lão tiền bối, ngài thật là lợi hại! Sớm biết ngài lợi hại như vậy thì ta còn trốn làm gì!”
“Ngươi… Triệu Hồng Phất!” Dương Ngọc Trần vốn định rời đi, nhưng bây giờ lại thấy phạm nhân nhảy tung tăng trước mặt mình, hắn sao có thể cam lòng.
Triệu Hồng Phất lè lưỡi nói: “Ta cái gì mà ta! Dương Ngọc Trần, đây là đồng hương của ta, ngươi mau cút đi! Là đồng hương đó, có biết không?”
Dương Ngọc Trần cắn chặt răng, đau đớn không thôi. Một chiêu âm công vừa rồi hoàn toàn vượt xa thực lực của hắn.
Dương Ngọc Trần cố nhịn xuống cơn tức giận: “Ngươi cho rằng mình có thể trốn được?”
“Trốn được hay không thì sau này sẽ biết.” Triệu Hồng Phất vừa nói vừa đạp một chân lên lan can, trông vô cùng lưu manh.
Vu Chính Hải nhìn nàng, bất đắc dĩ vô cùng, đây mà là nữ hài tử á hả?
Dương Ngọc Trần cắn răng nói: “Ngươi đã học xong tất cả phù văn của học viện, lại huỷ đi Tàng Thư Lâu, đó là nơi lưu trữ tất cả những phù văn cơ mật của vương đình. Vì tội này, ngươi nhất định không thể chạy thoát, chỉ có thể cùng ta trở về và viết lại toàn bộ phù văn thì may ra mới có cơ hội sống.”
Hắn vừa nói xong, trong phòng bỗng truyền ra một giọng nói nhuốm đầy vẻ tang thương:
“Phù văn?”
Triệu Hồng Phất rụt cổ, quay đầu lại lúng túng nói với Lục Châu: “Ta… ta chỉ có mỗi đam mê đó thôi, ta không cố ý đốt Tàng Thư Lâu mà, chỉ là không cẩn thận.”
“Không cẩn thận? Ngươi là đệ tử đắc ý nhất của Phù Văn thư viện, mới vừa tấn thăng lên Thiên Giới Bà Sa, chẳng lẽ ngươi không biết dập lửa?”
“Ha ha…” Triệu Hồng Phất nở nụ cười, chỉ tay vào Dương Ngọc Trần nói: “Dương Ngọc Trần, ngươi đừng quên mình cũng là người kim liên giới! Đáng tiếc bây giờ ngươi đã hoàn toàn trở thành người hắc liên. Ngươi không có tư cách nói ta.”
Dương Ngọc Trần nói:
“Mỗi người đều có lựa chọn của mình, ngươi đã bị biết bao người phỉ nhổ. Thư viện cho ngươi cơ hội dung nhập nhưng ngươi lại không biết trân trọng, nếu không nhờ thư viện bảo hộ thì ngươi vĩnh viễn cũng không trở thành Thiên Giới Bà Sa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận