Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 895

Xem ra chưởng ấn vừa rồi đã khiến Tư Không Bắc Thần cho rằng Lục Châu có tu vi hơn xa hắn. Mệnh Cách hẳn là một loại năng lực nào đó của thập diệp, tựa như cửu diệp có Nghiệp Hoả.
Lục Châu không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Tư Không Bắc Thần cho rằng Lục Châu im lặng nghĩa là thừa nhận nên nói tiếp: “Không ngờ khi ta còn sống lại có thể gặp được người đã khai Mệnh Cách. Hơn hai ngàn năm qua chưa hề có lấy một người thành công.”
Trong lòng Lục Châu nảy sinh nghi hoặc.
Tư Không Bắc Thần tiếp tục nói: “Suốt nhiều năm qua Cửu Trọng Điện luôn khiến nhiều người kiêng kỵ. Triều đình và Thiên Vũ Viện đã tìm hết cơ hội này đến cơ hội khác để san bằng Cửu Trọng Điện. Hôm nay nếu không có lão tiên sinh, Trần Bắc Chinh cũng sẽ mượn cớ để tìm đến đây gây sự.”
Lục Châu bình tĩnh đáp: “Với tu vi của ngươi, muốn đánh bại Trần Bắc Chinh không khó, vì sao ngươi không ra tay?”
“Có hai nguyên nhân. Một là, tuổi của ta đã cao, không thể chiến đấu quá lâu, Trần Bắc Chinh chỉ mới hơn ngàn tuổi, còn trẻ trung và khoẻ mạnh hơn ta nhiều. Hai là, nơi này là Cửu Trọng Điện, nếu thật sự đánh nhau thì các đệ tử Cửu Trọng Điện sẽ gặp phải tai ương.”
“Ngươi đúng là suy nghĩ chu đáo cẩn thận.” Lục Châu cũng không dám khinh thường người này, có thể ngồi vững tại ngôi vị Điện chủ Cửu Trọng Điện, sao có thể là hạng người hời hợt vô tri.
Nếu Lục Châu không có ký ức ngàn năm của Cơ Thiên Đạo thì e là khó có thể chấn trụ được tình huống vừa rồi.
“Xin hỏi lão tiên sinh xưng hô như thế nào?” Tư Không Bắc Thần có ý muốn lôi kéo.
Lục Châu ngẩng đầu, vuốt râu đáp: “Lão phu họ Lục.”
Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng không ngốc, lập tức hiểu được ý sư phụ. Ở nơi đất khách nên dùng tên giả để làm việc, sư phụ đúng là sư phụ, suy tính rất chu toàn.
Tư Không Bắc Thần tỉ mỉ nhớ lại nhưng không hề nhớ ra có tu hành giả thập diệp nào họ Lục, thế nên chẳng thu hoạch được gì. Nhưng nghĩ lại, thế giới này rất lớn, có cao thủ ẩn thế cũng là chuyện bình thường. Hắn đã sống đến từng tuổi này, không còn là người trẻ tuổi ếch ngồi đáy giếng.
“Lục huynh gọi ra pháp thân hồng liên cửu diệp là vì cố ý muốn áp chế cảnh giới?” Tư Không Bắc Thần hỏi xong mới thấy mình nói nhảm. Có thể miểu sát Trần Bắc Chinh bằng một chiêu thì đương nhiên là người ta cố ý giấu tài.
Lục Châu không trả lời câu hỏi này, bởi vì đáp án rất rõ ràng.
“Ngươi hỏi lão phu nhiều câu hỏi như vậy, có hài lòng chưa?”
Tư Không Bắc Thần giật mình, lúc này mới nhận ra mình đã hơi quá khích. Lôi kéo người ta hỏi han liên tục là hành vi rất thiếu lễ phép.
“Xin Lục huynh thứ lỗi, ta xin chịu tội với huynh.”
Có lẽ trở thành một lão giả đã lâu nên Lục Châu nghe người có tuổi tác cao hơn gọi mình là ‘huynh’ lại không thấy khó chịu chút nào.
Người ta nguyện ý gọi, vậy thì hắn nhận, không có gì không ổn.
“Thế nhân đều nói Tư Không Bắc Thần là thiên tài tu hành, một ngàn năm trước dùng sức một người đánh lui ba mươi vạn đại quân dị tộc, danh chấn thiên hạ. Ngươi hỏi lão phu nhiều như vậy rồi, cũng nên gọi ra pháp thân cho lão phu chiêm ngưỡng một phen.” Lục Châu nói.
Tư Không Bắc Thần sao có thể không hiểu ý Lục Châu, đã muốn hợp tác đương nhiên phải ngang hàng. Hắn nhàn nhạt mỉm cười, gật đầu nói: “Thế nhân nói quá lời. Lục huynh muốn xem pháp thân của ta thì đơn giản thôi.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào Tư Không Bắc Thần. Bình thường bọn họ nào có cơ hội nhìn pháp thân thập diệp.
Tư Không Bắc Thần vừa định gọi ra pháp thân thì Chúc Huyền đã mang theo Vu Chính Hải bước vào đại điện.
“Điện chủ, người đã đến.” Nói xong, Chúc Huyền lập tức quỳ xuống.
Trên đường đi Vu Chính Hải rất nghi hoặc, không hiểu tại sao sắc mặt Chúc Huyền lại khó coi như vậy, đi đường thì vội vội vàng vàng. Vừa vào điện ngẩng đầu lên nhìn, hắn không khỏi cả kinh. Người ngồi ngay ngắn trên ghế không phải sư phụ hắn thì ai vào đây?
Toàn thân Vu Chính Hải run lên, hai mắt mở to, nhanh chân bước tới trước mặt Lục Châu, quỳ xuống dập đầu nói:
“Đồ nhi Vu Chính Hải bái kiến sư phụ!”
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã là bao cuộc bể dâu. Nếu sư đồ bọn họ gặp lại tại Đại Viêm thì Vu Chính Hải đã không cảm khái như vậy. Lúc nhảy xuống vực sâu vạn trượng, hắn đã chuẩn bị tâm lý rằng mình sẽ chết. Khi nhìn thấy pháp thân cao hai mươi trượng, hắn cũng cho rằng đời này không còn được quay về Ma Thiên Các gặp lại sư phụ nữa.
Không ngờ… sư phụ đã đến rồi.
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải, bình tĩnh nói: “Còn sống là tốt. Đứng lên rồi nói.”
“Đại sư huynh.”
“Đại sư huynh.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều lên tiếng chào hỏi. Vu Chính Hải hưng phấn đứng lên, cười nói: “Chào hai tiểu sư muội.”
Tư Không Bắc Thần không tiếp tục gọi ra pháp thân mà nói: “Thì ra Chúc Huyền thật sự đã lãnh đạm cao đồ của Lục huynh.”
Vu Chính Hải nghe mà ngây ngốc. Cái gì mà Lục huynh? Vì sao lão nhân này nói chuyện có vẻ khách khí như vậy? Chúc Huyền lợi hại như thế sao bây giờ lại khúm núm quỳ dưới đất?
“Còn không mau lại đây bồi tội với Lục huynh?”
Chúc Huyền từ cửa cung bò tới trước mặt Lục Châu, dập đầu ầm ầm xuống đất.
Tư Không Bắc Thần gật đầu rồi quay sang nói với Lục Châu: “Lục huynh, Chúc Huyền dù sao cũng là người trẻ tuổi, làm việc chưa phân nặng nhẹ, có thể nể mặt ta tha cho hắn một mạng được không?”
“Tiền bối, Chúc Huyền đã biết tội! Xin tiền bối tha mạng cho Chúc Huyền!” Toàn thân Chúc Huyền run lên.
Vu Chính Hải kinh ngạc nhìn, không nói ra lời.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Nể mặt Tư Không Bắc Thần, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng lão phu thu Tứ Phương Cơ của ngươi xem như để trừng phạt, ngươi có phục hay không?”
Đầu óc Chúc Huyền trống rỗng.
Tứ Phương Cơ là bảo bối đã ở bên cạnh nhiều năm, hắn coi như tính mạng, đã giúp hắn đánh bại biết bao đối thủ. Nhờ có Tứ Phương Cơ, hắn thành công tấn thăng cửu diệp, tương lai sẽ trở thành một trong cửu đại thủ toạ, tiền đồ vô cùng xán lạn. Đây cũng là lý do Tư Không Bắc Thần ra sức bảo vệ hắn. Không có Tứ Phương Cơ, hắn làm sao có thể chịu nổi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận