Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1632

Đao cương, kiếm cương và cương nhận kịch chiến với trăm tử sĩ!
Thấy cục diện nghiền ép giữa đôi bên, Tần Nhân Việt biết mình không cần phải xuất thủ hỗ trợ mà quay đầu nhìn Tần Đế và Ly Sơn tứ lão.
“Còn chưa từ bỏ ý định sao?”
Tần Đế mặt xám như tro tàn, thở dài: “Lòng trẫm đã chết, không còn lời nào để nói.”
Đúng lúc này, một thân ảnh lướt về phía Tần Đế!
Xoẹt!
Câu nhận chém vào chỗ yếu hại của hắn, máu tươi bắn ra.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Tần Đế bay ngược ra ngoài, đâm sầm vào U Huyền Điện.
Người vừa ra tay chính là Minh Thế Nhân.
“Ngươi đương nhiên không còn lời nào để nói.” Trong mắt Minh Thế Nhân đều là sát khí, lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người đều hiểu được vì sao Minh Thế Nhân lại ra tay. Suy cho cùng, kẻ đã hủy diệt toàn bộ Mạnh phủ chính là Tần Đế.
“Ha ha ha…” Tần Đế sống không còn gì để luyến tiếc, chỉ lặng lẽ cười rồi nhìn Minh Thế Nhân, “Có thể chết trong tay ngươi, lòng trẫm cảm thấy được an ủi.”
“Ta thành toàn cho ngươi!” Minh Thế Nhân lao vọt tới, Ly Biệt Câu tuỳ tiện đâm thủng lồng ngực Tần Đế.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Tần Đế vô lực ngã trên mặt đất.
“Ha ha…” Hắn quên mất đau đớn, ý thức bắt đầu hỗn loạn, mái tóc trắng xoá trên đầu khẽ bay, dung mạo càng lúc càng già yếu.
“Kỳ thực, nếu trẫm không dừng đại trận này lại, các ngươi vĩnh viễn cũng không rời đi được. Ha ha ha… Tin hay không thì tuỳ các ngươi. Khụ khụ…”
Hắn đột nhiên gõ xuống mặt đất.
Ông !
Tràng cảnh xung quanh đột nhiên biến ảo, Quy Khư Trận biến mất.
Gương mặt già nua của Tần Đế ngẩng lên, mang theo nụ cười nhìn về phía Minh Thế Nhân. Không rõ là do ý thức hỗn loạn hay là lời nói trước lúc chết, hắn dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất của mình, thấp giọng nói:
“Hài tử… giết ta.”
Sau khi Quy Khư Trận biến mất, xung quanh toàn là thi thể. Cả U Huyền Điện đều biến thành một mảnh phế tích.
“Cho tới bây giờ hắn đều không phải là hoàng đế… Bởi vì hắn là Mạnh Minh Thị.”
Đám người chấn kinh, vội vàng quay đầu nhìn về phía Thích phu nhân đang buồn bã đứng ở đằng xa, bên cạnh nàng là Triệu Dục.
Tứ đại thị vệ và Ly Sơn tứ lão nhìn Thích phu nhân. Nếu là người khác nói, bọn hắn sẽ khịt mũi coi thường ngay lập tức, không thèm tin đến nửa câu. Nhưng người vừa lên tiếng chính là Thích phu nhân cùng giường cùng gối với Tần Đế trong suốt nhiều năm.
Rất nhiều năm qua, người trong Hàm Dương thành đều luôn suy đoán vì sao Tần Đế lại đột nhiên đày Thích phu nhân vào lãnh cung, không thèm ngó ngàng gì đến, lại còn đối xử với Triệu Dục lạnh lùng như vậy… Hoá ra đáp án chính là như thế.
Bọn hắn quay đầu nhìn về phía Tần Đế cao cao tại thượng, hy vọng bệ hạ có thể cho bọn hắn một lời giải thích.
Đáng tiếc là, Tần Đế chỉ lặng lẽ lắc đầu, thân thể đổ sụp xuống đất, nằm im không nhúc nhích.
Triệu Dục đỡ Thích phu nhân tiến về phía mọi người. Cái chân tướng này đã khiến hắn sững sờ ở Triệu phủ một lúc lâu.
Cân nhắc tới quan hệ với Lục Châu và Minh Thế Nhân, Triệu Dục mới khẩn cầu Thích phu nhân đến đây nói ra sự thật.
Hai người đi tới trước mặt Tần Đế. Thích phu nhân chậm rãi nói: “Mạnh tướng quân, lời ta nói có đúng không?”
“Trẫm…”
Thích phu nhân trực tiếp ngắt lời hắn. “Đã tới nước này mà ngươi còn muốn che giấu? Còn ý nghĩa gì không? Ngươi sợ sau khi mình chết sẽ phải gánh chịu tiếng xấu giết vua, lưu danh thiên cổ?”
Tần Đế chống tay xuống đất, dùng hết khí lực toàn thân đứng lên. Hắn lùi về sau một đoạn, ngồi xuống bậc thang rồi ngẩng đầu nhìn Thích phu nhân: “Ngươi rất thông minh.”
“Thần thiếp và bệ hạ cùng giường chung gối đã nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ thói quen của hắn. Hắn không thích mùi đàn hương, không thích ngủ nghiêng, không thích rửa mặt bằng nước nóng. Hắn thích nằm ngửa và rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo…” Thích phu nhân bắt đầu nói tới chuyện cũ.
“Cho dù Mạnh tướng quân có cố gắng bắt chước đến cỡ nào thì có những thứ đã ăn sâu vào trong cốt tuỷ, ngươi không thay đổi được.” Thích phu nhân lắc đầu nói.
Tần Đế cười ha hả:
“Giang sơn này là trẫm giành được, dựa vào cái gì phải dâng cho hắn?”
Thích phu nhân không nói gì.
Câu nói này của Tần Đế đồng nghĩa với việc hắn thừa nhận thân phận của mình.
Ánh mắt Minh Thế Nhân cực kỳ phức tạp, hắn nhìn Tần Đế, khẽ lui lại ba bước…
Tần Đế tiếp tục nói:
“Trong trận chiến với Đại Tấn quốc, trẫm cùng hai vị tướng quân Tây Khất Thuật và Bạch Ất công thành đoạt đất, anh dũng giết địch, diệt trừ man di, bình định giang sơn… Nhưng các ngươi có biết sau đó hắn đã làm gì không?”
Thích phu nhân giận dữ nói: “Mặc kệ hắn làm cái gì, ngươi như vậy là bất trung! Bất nghĩa! Bất hiếu!”
Tần Đế không hề bị lay động.
Rất nhiều năm qua hắn đều tự hỏi về cái gọi là lòng trung thành và sự phản bội. Mấy năm đầu tiên, ngày ngày hắn đều bị tra tấn tinh thần và tâm lý, rốt cuộc từ từ tôi luyện được ý chí sắt đá.
Tần Đế, cũng tức là Mạnh Minh Thị, lộ vẻ kích động nói:
“Hắn sợ ta công cao lấn chủ, sợ ta tay nắm trọng binh, sợ ta nửa đường mưu phản… Ha ha, trận chiến ở Hào Sơn, binh sĩ tử thương vô số, rõ ràng có thể sớm đến chi viện nhưng không, hắn hết lần này đến lần khác kéo dài thời gian để quân ta và Đại Tấn quốc lưỡng bại câu thương!”
Hai mắt Mạnh Minh Thị trừng lớn: “Nếu ngươi tận mắt nhìn thấy cảnh đao của mình chém vào người thân cận, ngươi sẽ hiểu được, hắn chết là đáng đời!”
Đám người nghe vậy không khỏi kinh ngạc, không ngờ trận chiến Hào Sơn lại cất giấu nhiều bí mật như thế.
Mạnh Minh Thị ho khan mấy tiếng, giọng nói càng lúc càng yếu ớt:
“Mạnh Minh Thị ta tung hoành thiên hạ nhiều năm, người người đều cho rằng ta nhát gan sợ chết, nhưng không ai biết thực lực chân chính của ta. Đừng nói là Tần Đế, cho dù là chân nhân ta cũng không để vào mắt. Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung, nhưng mà thần muốn giết quân, quân nào có thể địch lại?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận