Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 282: Minh Nguyệt Như Ngọc

Minh Ngọc Công là một môn công pháp có uy lực huyền diệu, chính Chiêu Nguyệt đã chủ động lựa chọn tu luyện nó.
Công pháp này khi vận hành toàn lực, hàn khí sẽ thẩm thấu ra ngoài cơ thể trông như bị hàn băng bao phủ.
Nguyên khí phát tán ra ngoài da rồi ngưng kết thành cương, khiến toàn thân khi nóng khi lạnh…
Chiêu Nguyệt… đã gặp sự cố.
Phương thức tu luyện của nàng không có vấn đề, chỉ là quá nóng lòng cầu thành, đốt cháy giai đoạn. Khi trên người không đủ cương khí hộ thể để chống cự hàn khí xâm nhập, bản thân nàng sẽ phải chịu đau đớn vô cùng.
Lục Châu đứng trước mặt Chiêu Nguyệt, thở dài hỏi: “Nguyên nhân?”
“Đồ nhi biết sai… đồ nhi không nên nóng lòng tu luyện.” Chiêu Nguyệt cúi đầu nói.
“Chỉ có thế?”
“Đồ nhi không dám nói.” Chiêu Nguyệt ấp úng.
“Nói đi.”
“Đồ nhi cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Từ khi tu luyện công pháp bản đầy đủ, nguyên khí trong người đột nhiên không thuận, tốc độ tu luyện không còn được như trước.”
Lục Châu nghe vậy cũng cảm thấy kỳ quái.
Mấy tên đồ đệ khác nào gặp phải chuyện này. Sau khi nhận được bản công pháp đầy đủ, tốc độ tu luyện của bọn chúng đều tăng lên rất nhiều.
Nhanh nhất là Tiểu Diên Nhi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bước vào Nguyên Thần cảnh.
Chiêu Nguyệt nhập môn còn sớm hơn Tiểu Diên Nhi nhiều, cho dù thiên phú không bằng tiểu nha đầu thì cũng không đến nỗi bị bỏ lại ở phía sau lâu như vậy.
“Đừng nhúc nhích.”
Lục Châu nhẹ nhàng nâng tay.
Một cỗ nguyên khí yếu ớt bắn vào người Chiêu Nguyệt…
Quả nhiên khi nguyên khí chạy vào trong kỳ kinh bát mạch của Chiêu Nguyệt, cỗ hàn khí kia lại cố ý đẩy nó ra, xua đuổi nguyên khí của Lục Châu.
Không đúng.
Loại hàn khí này không phải xuất phát từ Minh Ngọc Công.
Nó cực kỳ đặc thù và quỷ dị, dường như đã tồn tại trong cơ thể Chiêu Nguyệt từ rất lâu.
Lục Châu giơ tay lên.
“Ngẩng đầu.”
Tuy tính tình Lục Châu đã khác trước rất nhiều nhưng có lẽ do quanh năm tích luỹ khí thế uy nghiêm nên vẫn khiến Chiêu Nguyệt khẩn trương.
Chiêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên…
Lục Châu hỏi: “Vi sư hỏi ngươi, trước khi gia nhập Ma Thiên Các ngươi đã tu luyện công pháp gì?”
Chiêu Nguyệt lắc đầu. “Không có.”
“Không được nói dối.”
Con mắt là cửa sổ linh hồn. Lục Châu thấy được trong mắt Chiêu Nguyệt tràn đầy bất an, không có nửa phần dối trá.
“Từng câu đồ nhi nói đều là thật.” Chiêu Nguyệt đáp.
Lục Châu gật đầu, tay vuốt râu. “Vi sư ban cho ngươi Minh Ngọc Công, ngươi đã nắm giữ được mấy tầng?”
Chiêu Nguyệt hồi đáp: “Đồ nhi ngu dốt chỉ mới học được sáu tầng, tầng thứ bảy vẫn chưa thuần thục. Sư phụ bổ khuyết công pháp tầng tám và chín rất khó hiểu, đồ nhi còn chưa kịp tu luyện.”
Nói như vậy, hai tầng công pháp cuối cùng không phải là nguyên nhân chính, nhiều lắm cũng chỉ kích phát vấn đề.
Cỗ hàn độc kia nằm sâu trong cơ thể Chiêu Nguyệt mới là nguyên nhân thật sự.
“Ngươi nhớ kỹ lại xem, trước khi tu luyện Minh Ngọc Công có từng tiếp xúc với tu hành giả nào, tu luyện loại công pháp không rõ ràng nào, hoặc là bị thương gì đó…” Lục Châu nói.
Cỗ hàn độc không rõ lai lịch này không thể nào tự dưng xuất hiện được.
Thiên phú của Chiêu Nguyệt tuy không được xem là nhất đẳng trong số chín tên đồ đệ, nhưng so với người bình thường thì vẫn cao hơn rất nhiều.
Đang bình bình ổn ổn tu luyện sao lại xuất hiện sai lầm cấp thấp này?
Cho nên…
Hàn độc chính là nhân tố đến từ bên ngoài.
Chiêu Nguyệt rơi vào trầm tư…
“Đồ nhi nhập môn lúc mới chín tuổi… có rất nhiều chuyện không thể nhớ rõ ràng.” Chiêu Nguyệt thấp giọng nói.
“Trước chín tuổi ngươi ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Chiêu Nguyệt giật mình, trên mặt lộ vẻ bối rối.
Lục Châu khẽ quát: “Còn muốn giấu giếm cái gì?”
“Đồ nhi không dám!”
Chiêu Nguyệt vội vàng cúi người, ấp úng nói: “Có… có người nói với đồ nhi, rằng đồ nhi là người trong cung. Đồ nhi không tin đâu.”
Nói xong nàng lắc đầu liên tục.
“Là ai nói với ngươi?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi không biết hắn, chỉ cảm giác được hắn là cao thủ, hẳn là đến từ trong cung… Lúc đó đồ nhi vừa gặp mặt Thiên Tâm sư muội, Thiên Tâm sư muội bảo đồ nhi khởi động trận pháp, đồ nhi đến Thanh Dương Sơn thì gặp phải người này… Những chuyện sau đó sư phụ cũng đã biết rồi.” Chiêu Nguyệt hồi đáp.
Chuyện Diệp Thiên Tâm dẫn theo các tu hành giả đến mai phục Lục Châu ở Thanh Dương Sơn sao hắn có thể quên được.
Diệp Thiên Tâm là đứa cả gan nhất trong số chín tên đệ tử.
Nghĩ lại thì… Diệp Thiên Tâm bị trục xuất khỏi Ma Thiên Các đã lâu, không biết bây giờ còn sống hay đã chết.
“Nếu ngươi thật sự là người trong cung thì lý ra nên tìm cơ hội vào cung điều tra mới phải.” Lục Châu nói.
Trước đó Chiêu Nguyệt có cơ hội vào cung điều tra sự tình nhưng lại nhường cho Minh Thế Nhân.
“Đồ nhi ghi nhớ quy củ Ma Thiên Các, một khi đã bước chân vào Ma Thiên Các phải hoàn toàn cắt đứt với quá khứ. Đồ nhi tuyệt không có dũng khí vi phạm.” Chiêu Nguyệt nói.
“Nếu vi sư không nhìn lầm thì ngươi đã bị trúng hàn độc, chính là Huyền Âm Chưởng Ấn… Đây là một loại đạo ấn cực kỳ âm độc của Đạo môn, ngươi thật sự không muốn truy cứu?” Lục Châu hỏi.
Chiêu Nguyệt lắc đầu.
Lục Châu nhìn về phía miếng ngọc bội đeo bên hông Chiêu Nguyệt, trong đầu lại hồi tưởng về tình cảnh thu đồ đệ năm đó.
Đây là miếng ngọc bội nàng đã đeo bên người từ khi còn nhỏ.
Bây giờ ngẫm lại, đúng là vô cùng đáng ngờ.
Người bình thường sao có thể có được miếng ngọc bội quý giá như thế?
“Người đâu.”
“Xin Các chủ phân phó.” Một nữ đệ tử ngoài cửa lên tiếng.
“Gọi Hoa Nguyệt Hành tới.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Hoa Nguyệt Hành đã xuất hiện trong Nam Các. Nàng đứng ngoài cửa phòng Chiêu Nguyệt, khom người nói: “Hoa Nguyệt Hành bái kiến Các chủ!”
Lục Châu chắp tay đi ra hỏi: “Ngươi từng làm việc trong cung bao lâu?”
“Bẩm Các chủ, chưa tới một năm.”
“Trong năm đó ngươi có từng gặp qua cao thủ nào sử dụng Huyền Âm Chưởng Ấn chưa?”
“Huyền Âm Chưởng Ấn?”
Hoa Nguyệt Hành nghi hoặc rồi lắc lắc đầu. “Vẫn bối chưa từng gặp người như vậy… Nhưng trong cung cao thủ rất nhiều, đến từ đủ loại tông môn. Có thể trong số đó có người am hiểu Huyền Âm Chưởng Ấn.”
Nói thế cũng như không.
“Thôi, lui ra đi.” Lục Châu khẽ phất tay.
“Hoa Nguyệt Hành xin cáo lui.”
Nói xong Hoa Nguyệt Hành xoay người rời khỏi Nam Các.
Ra đến bên ngoài, nàng nghi hoặc thầm nhủ: “Các chủ rõ ràng tính tình rất ôn hoà nha…”
Lục Châu trở vào phòng, nhìn sắc mặt trắng bệch của Chiêu Nguyệt, bèn nói: “Ngồi xuống.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy mừng rỡ vô cùng, nàng liên tục dập đầu nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ!”
Độ trung thành tăng 5%.
Chiêu Nguyệt tranh thủ thời gian ngồi xếp bằng xuống.
Lục Châu bước ra sau lưng nàng, cũng ngồi xếp bằng.
Hắn chẳng qua chỉ có tu vi Thần Đình cảnh Ngự đạo, còn Chiêu Nguyệt đã là Thần Đình cảnh Hoá đạo từ lâu.
Ngay cả bản thân Chiêu Nguyệt cũng không thể bức lui hàn khí thì với tu vi của hắn cũng không có cách nào.
Thế nên Lục Châu dự định lấy lực lượng phi phàm ra thử.
Cho dù không được thì cũng chẳng mất gì.
“Đừng chống cự.”
“Vâng.”
Lục Châu giơ tay lên, nguyên khí lập tức tuôn ra như thuỷ triều.
Đồng thời hắn cảm giác được lực lượng phi phàm của Thiên thư lại lần nữa nghe theo mệnh lệnh hắn, mà lại càng có vẻ phối hợp hơn trước…
Ầm!
Nguyên khí đi qua các huyệt Phách Hộ, Tâm Du rồi thuận lợi vào trong kinh mạch.
Phốc !
Gần như không có bất kỳ một triệu chứng nào, Chiêu Nguyệt đột ngột phun ra một ngụm máu tươi!
Nàng chỉ kêu lên một tiếng đau đớn rồi im bặt, không hề né tránh hay chống cự.
Hàn độc quả nhiên đang phản kháng!
Lục Châu hờ hững nói: “Chỉ là hàn độc mà cũng dám phản kháng lão phu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận