Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 697

Ngu Thượng Nhung đạp không bay lên cao. Tư Vô Nhai đang cầm lái thấy Ngu Thượng Nhung lập tức khom người chào: “Bái kiến nhị sư huynh!”
Ngu Thượng Nhung lập tức nhìn thấy Vu Chính Hải nằm trong phi liễn. Cảm giác được Vu Chính Hải không còn khí tức, toàn thân âm u đầy tử khí, hắn không khỏi nhíu mày.
“Sư phụ đã biết chưa?” Ngu Thượng Nhung mở miệng.
“Vâng, khi sư phụ chạy đến thì đã muộn. Đại sư huynh và Lưu Thương đại chiến bên dòng Vân Nộ Giang, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, rốt cuộc lưỡng bại câu thương.” Tư Vô Nhai nói tóm tắt tình hình.
Ngu Thượng Nhung đáp xuống phi liễn, thần sắc hờ hững nói:
“Ta đã sớm nói Lưu Thương không dễ đối phó như vậy, nếu chịu nghe lời khuyên của ta thì huynh ấy đã không rơi vào kết quả như ngày hôm nay.”
Nhị tiên sinh Ma Thiên Các nói chuyện, những người khác nào dám xen lời.
Tư Vô Nhai thở dài nói: “Bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, sư phụ toàn lực cứu chữa cũng chỉ có thể duy trì được một tia sinh mệnh.”
Ngu Thượng Nhung bước tới bên cạnh Vu Chính Hải, cúi đầu nhìn xuống. Trong Xuyên Vân phi liễn yên tĩnh đến dị thường.
Trường Sinh Kiếm đột nhiên “ông” một tiếng, rời khỏi vỏ. Một tia quang mang màu đỏ bay ra khỏi thân kiếm rồi chui vào thân thể Vu Chính Hải.
“Sư phụ còn nói gì nữa không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Thế là Tư Vô Nhai kể lại rành mạch mọi chuyện. Sau khi kể xong, Tư Vô Nhai nói: “Đệ sẽ mang đại sư huynh đến Lâu Lan, tìm lại khu vực huynh ấy đã từng được chôn xuống.”
Đám người cả kinh. Giang Ái Kiếm lắc đầu, đạp không đi tới trước mặt Tư Vô Nhai.
“Ta biết ngươi có không ít thủ đoạn, nhưng dị tộc Lâu Lan dùng vu thuật trị quốc, hai đại vu Mạc Ly và Ba Mã lại chết ở Đại Viêm. Nay Thần Đô đại loạn, bọn hắn chỉ ước gì được nhúng tay vào. Lúc này ngươi đến Lâu Lan không phải là tìm chết sao?”
Tư Vô Nhai đáp: “Đây là biện pháp duy nhất có thể cứu được đại sư huynh. Chỉ cần cứu được huynh ấy, ta nhất định phải mạo hiểm thử một lần.”
Những người khác nghe vậy cũng đành gật đầu.
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung chợt nói: “Giao cho ta đi.”
“Nhị sư huynh?”
“Để ta đến Lâu Lan.” Ngu Thượng Nhung đánh ra một chưởng, cương ấn hình năm ngón tay tóm lấy Vu Chính Hải.
“Nhưng mà…”
“Ta có Trường Sinh Kiếm, có thể kéo dài tính mệnh cho huynh ấy. Đệ có không?” Ngu Thượng Nhung nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Huống hồ, tu vi đệ còn quá yếu.”
“Đừng nói thêm nữa, ta chỉ có thể hứa hẹn, kiếm còn người còn.” Ngu Thượng Nhung mang theo Vu Chính Hải bay ra khỏi phi liễn.
Đám người mờ mịt nhìn Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung. Quyết định bất cẩn như vậy sao?
Không phải chúng ta nên cùng lên kế hoạch một chút, hoặc là nghĩ thêm cách ứng phó dị tộc sao?
Kiếm Ma có phải bị điên rồi không?
“Thất sư đệ, tình hình Thần Đô thế nào?”
“Lưu Thương đã chết, U Minh Giáo đại thắng, sư phụ tự mình toạ trấn Thần Đô, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.” Tư Vô Nhai đáp.
“Vậy thì tốt.” Ngu Thượng Nhung nhìn về phía dị tộc. “Thay ta bảo vệ Lương Châu Thành cho tốt.”
Tư Vô Nhai xoắn xuýt không thôi. Chuyện này… có phải là hơi qua loa rồi không? Nói thay người là thay người, nói đi là đi sao?
Hí !
Từ đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí dài. Đám người lập tức cả kinh nhìn sang, tưởng đâu người Nhu Lợi đã xâm lấn tới nơi rồi.
Không ngờ kẻ đang cưỡi ngựa phi hành tới lại là Minh Thế Nhân.
Con ngựa dưới thân hắn có cặp mắt vàng kim trông hết sức đặc biệt.
“Hừ! Thật là, chẳng phải ta chỉ mắng ngươi vài câu thôi sao, còn tra tấn ta suốt đoạn đường đi nữa!”
Đám người kinh ngạc há hốc mồm.
“Là tứ tiên sinh Ma Thiên Các!”
“Đến tứ tiên sinh mà cũng có toạ kỵ mạnh như vậy?”
Tư Vô Nhai nhìn Minh Thế Nhân đang cưỡi ngựa bay tới bằng ánh mắt phức tạp, không rõ Minh Thế Nhân đến đây làm gì.
Minh Thế Nhân dừng lại, nhảy khỏi lưng ngựa. “Bái kiến nhị sư huynh.”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói: “Mấy ngày nay đệ cứ đi lung tung quanh đây là vì cái gì?”
“Có hả? Chắc nhị sư huynh nhận lầm người rồi đó.” Minh Thế Nhân gãi đầu tỏ vẻ cái gì cũng không biết.
“Đệ và thất sư đệ từ trước đến nay vẫn không hợp nhau. Nay dị tộc xâm chiếm, hai người bọn đệ phải vứt bỏ hiềm khích, cùng giúp đỡ lẫn nhau.” Ngu Thượng Nhung dặn dò.
“Đệ biết rồi.”
Minh Thế Nhân nghĩ một đằng trả lời một nẻo, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, huynh và đại sư huynh chẳng phải cũng không hợp nhau đó sao?!
“Lương Châu không có ta, việc phòng thủ sẽ không dễ dàng. Nếu gặp phải khó khăn thì mời sư phụ xuất thủ, nhất định không được tự phụ khinh địch.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Đệ biết rồi.”
Sao ta lại cảm thấy huynh đang tự nói bản thân mình vậy nhỉ? Minh Thế Nhân thầm oán nhưng không dám nói ra lời.
Ngu Thượng Nhung đạm mạc cười: “Làm phiền chư vị. Cáo từ.”
Hắn vừa định bay đi, ngựa Cát Lượng đột nhiên đạp không bước tới chặn trước mặt Ngu Thượng Nhung.
“Hả?”
Cát Lượng thở phì phò, đầu không ngừng nâng lên hạ xuống như đang gật đầu chào hắn.
“Ê ê ê, Cát Lượng, ngươi làm gì đó? Đừng có cản đường nhị sư huynh.” Minh Thế Nhân tròn mắt mắng nó.
Cát Lượng lại thở phì phò rồi đứng xoay tròn tại chỗ.
Ngu Thượng Nhung suy đoán nói: “Ngươi muốn dẫn ta đi Lâu Lan?”
Cát Lượng gật gật đầu.
Mọi người kinh ngạc nhìn Cát Lượng.
“Con ngựa này thật thần kỳ!”
“Ngựa có linh tính, hẳn là toạ kỵ cấp truyền thuyết rồi!”
“Nhị tiên sinh đúng là có duyên với con ngựa này. Nếu để nó đưa nhị tiên sinh tới Lâu Lan, nhất định mã đáo thành công!”
Minh Thế Nhân mặt đầy vẻ hoang mang, nghi hoặc.
Cứu người vốn cần phải tranh thủ thời gian. Ngu Thượng Nhung thấy có đạo lý bèn gật đầu. “Cũng được.”
Hắn tung người nhảy lên lưng ngựa, mang theo Vu Chính Hải đặt lên lưng Cát Lượng. Cát Lượng cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận…
Minh Thế Nhân hỏi chấm? Chấm hỏi?
Ngu Thượng Nhung nói: “Tứ sư đệ, uỷ khuất đệ rồi.”
“Không không không, không hề uỷ khuất… Con ngựa này vốn là của sư phụ, huynh cứ việc mang đi mà dùng!” Trong lòng Minh Thế Nhân thầm mắng Cát Lượng cả ngàn lần.
Ngu Thượng Nhung gật đầu không nói gì nữa, nhanh chóng cưỡi ngựa lao về phía rừng cây phía tây, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó.
Ở sau một tảng đá lớn nằm sâu trong rừng rậm, một tên tu hành giả Nhu Lợi thấy Cát Lượng đang phóng đi, lập tức quay về doanh địa.
Trong doanh địa, tướng quân Tạp La Nhĩ biết được tin tức này bèn nở nụ cười.
“Có biết kẻ nào vừa rời khỏi Lương Châu Thành không?”
“Bẩm đại nhân, tuy rằng cách khá xa nhưng thuộc hạ có thể khẳng định người ngồi trên ngựa là nhị đệ tử Ngu Thượng Nhung của Ma Thiên Các. Chỉ là hình như hắn còn mang theo một người bệnh.”
“Rất tốt.” Tạp La Nhĩ nói. “Thông báo cho Lâu Lan phải mật thiết lưu ý người này. Nếu có cơ hội thì giết chết hắn.”
“Vâng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận