Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 430

Đám tăng nhân phía sau sao dám để một mình sư phụ lễ bái, lập tức đồng loạt lễ bái Lục Châu.
[Ting ! thu hoạch được 1.020 người thành kính lễ bái, nhận được 10.200 điểm công đức.].
Hả?
Nghe được tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu có chút ngoài ý muốn. Lúc này hắn mới nhớ ra Hư Tĩnh nói Thiên Tuyển Tự mới thu nhận không ít đệ tử.
Xem ra đem tặng Phật Đà Niệm Châu đúng là không lỗ.
Có điều, Thiên Tuyển Tự vốn đã được Ma Thiên Các giúp đỡ từ trước nên dục hoả trùng sinh. Lục Châu không thể trông cậy vào việc tặng đồ để nhận điểm lễ bái của các môn phái khác.
Trong mười ngày sau đó, vì muốn biểu đạt lòng biết ơn nên Hư Tĩnh nhất định đòi lưu lại, quét dọn từ trên xuống dưới Kim Đình Sơn. Ngoại trừ đám cây cối khô héo không có cách nào xử lý thì toàn bộ Kim Đình Sơn đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, trên bậc thang lên núi cũng không nhuốm bụi trần.
Ngày đó, Lục Châu vừa lĩnh hội Thiên thư xong, Minh Thế Nhân đã tức tốc cầm phi thư đến Đông Các, khom người nói:
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.”
Lục Châu nghe ra được vẻ tức giận trong lời nói của Minh Thế Nhân nhưng không thèm để ý. “Đọc đi.”
Minh Thế Nhân mở phi thư ra, nhỏ giọng đọc:
“Lão tiền bối, Ma Thiên Các bị một tu hành giả vu thuật nhỏ nhoi cho ăn hành thật sao? Tình huống như thế nào? Các đại môn phái đều đang đồn rằng chỉ trong một đêm, sườn núi Ma Thiên Các đã hoàn toàn khô héo. Đây không phải là tin tức tốt…”
Đọc đến đây, Minh Thế Nhân tức giận lầm bầm một câu: “Rõ ràng là chúng ta đánh tan bọn hắn!”
“Tiếp tục.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Minh Thế Nhân không dám thất lễ, bèn ngoan ngoãn đọc thư:
“Vãn bối nhất định phải nhắc nhở ngài, cẩn thận đám danh môn chính đạo liên minh với nhau! Ngoài ra vãn bối cung cấp cho ngài một tin tức nặng ký… Tin Ba Mã chết đã truyền tới Lâu Lan. Lâu Lan vương tộc đại nộ, phái mấy trăm tu hành giả đến liên hợp với Nhu Lợi Quốc… ngài đoán xem bọn họ sẽ đi đâu?”
Viết thư thôi mà cũng lằng nhà lằng nhằng. Lần sau gặp mặt nhất định phải đánh hắn một trận. Minh Thế Nhân âm thầm suy nghĩ rồi tiếp tục đọc:
“Đến Lương Châu! Trùng hợp đại đệ tử và thất đệ tử của ngài tiến về phía bắc, tình báo của Tư Vô Nhai về Đại Viêm hơn xa ta, nhưng tình báo về các dị tộc đặc thù, đặc biệt là Lâu Lan, chắc chắn là thua ta rất xa… Ha ha ha.”
Đọc thư xong, Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, hay là gọi Giang Ái Kiếm tới hỏi cho rõ, tên này nói chuyện cứ mập mờ.”
“Không cần.”
Lục Châu bước ra khỏi Đông Các, vừa đi vừa vuốt râu suy nghĩ.
Đại Viêm từng đánh bại Lâu Lan nhiều lần khiến lần gần đây nhất Lâu Lan phải gửi công chúa đến hoà thân. Ngay cả Mạc Ly cũng muốn trở thành nữ nhân để làm người bên cạnh Lưu Hoán.
Nay Mạc Ly và Ba Mã đều đã chết, đương nhiên Lâu Lan cực kỳ tức giận.
Lúc trước Cơ Thiên Đạo cũng xem như đã trải qua thời đại Đại Viêm và đám dị tộc này phân tranh, chỉ là Cơ Thiên Đạo rất ít khi để ý đến mấy chuyện này.
“Sư phụ, đồ nhi hoài nghi Lâu Lan và Nhu Lợi muốn nhân cơ hội xâm chiếm Lương Châu. Giang Ái Kiếm dù gì cũng là hoàng tử, đây là việc của bọn hắn.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Từ khi Lưu Thương lên ngôi vẫn luôn thờ ơ việc chính sự. Nhị hoàng tử Lưu Hoán bỏ mình mà hắn cũng chẳng mấy quan tâm. Sự tình e là không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
“Vậy chẳng phải là đại sư huynh hai mặt đều thụ địch?”
“Hử?” Lục Châu liếc hắn một cái.
Minh Thế Nhân ý thức được mình lỡ lời, bèn vội vàng sửa chữa: “À không, đây là đáng đời huynh ấy… Nếu hai người thất bại, sư phụ có thể nhân cơ hội bắt cả hai về hỏi tội.”
“Ngươi dám dạy vi sư làm việc?”
“Đồ nhi không dám!”
Lục Châu không nói gì. Tất cả đều phải thuận theo tự nhiên thôi.
Lưu Thương không màng thế sự, rất rõ ràng trong chuyện này có điều kỳ quái. Như vậy… rốt cuộc hoàng thất đang chờ cái gì?
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn điều tra việc hoàng thất nghiên cứu cửu diệp.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Nói với hắn, nếu không phối hợp thì bản toạ sẽ thu hồi Long Ngâm Kiếm và Ma Kiếm của hắn.”
“Quá tốt! Ách… đồ nhi tuân mệnh!” Minh Thế Nhân khom người nói.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Vi sư đi xem thương thế của Lãnh La và Phan Ly Thiên thế nào. Những chuyện khác ngươi cứ tự mình xem xét rồi giải quyết, nếu không có việc gì gấp thì không cần đến báo cáo.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Minh Thế Nhân lại khom người đáp.
Trên Vu Hàm Sơn, gió se lạnh.
Trong Huân Hoa Mộ lại hoàn toàn yên tĩnh, không hề bị gió lạnh ảnh hưởng.
Ông!
Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay.
Nhìn kim liên dưới trướng pháp thân, Ngu Thượng Nhung lắc đầu. Cả toà kim liên đã bị lây nhiễm hết hai phần ba…
Ngu Thượng Nhung có thể cảm giác được uy lực pháp thân đã giảm hơn một nửa, mà những điểm lốm đốm màu tím nhạt kia vẫn đang tiếp tục khuếch tán.
Ngu Thượng Nhung nhẹ giọng thở dài.
“Vận mệnh chính là như thế… bắt đầu ở Huân Hoa, kết thúc cũng ở Huân Hoa.”
Trên đỉnh Vu Hàm Sơn quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trên Vu Hàm Sơn chỉ có tuyết rơi. Cảnh tuyết mất đi ánh nắng thì chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương, khó có thể khiến lòng người rung động.
Trên đỉnh vòm có một lổ hổng duy nhất, gió lạnh thổi vào từ đó phát ra tiếng vu vu như có ai đang thổi kèn lệnh, tựa như từng hàng bạch cốt đang không cam lòng kêu gào.
Không cam lòng nhận mệnh.
Người Quân Tử Quốc ai nấy đều mong cầu trường sinh, nghịch thiên cải mệnh để xông phá gông xiềng và lời nguyền.
Vậy mà nay đã biến thành một mảnh phế tích.
Có lúc Ngu Thượng Nhung từng nghĩ, cùng là nhân loại, tại sao ông trời lại đối xử với bọn họ khác biệt như vậy?
Từ thời còn là một thiếu niên, Ngu Thượng Nhung vì muốn thay đổi vận mệnh nên đã rời khỏi nơi này. Hắn dùng đôi chân trần phàm nhân của mình du hành qua thiên sơn vạn thuỷ, qua rừng rậm gai góc để tìm kiếm con đường tu hành…
Thật vất vả mới có ngày đứng trên đỉnh cao, nếu nói hắn cam tâm chịu chết thì chính là đang tự lừa mình dối người.
Vù !
Gió ngày càng lớn, kéo Ngu Thượng Nhung trở về với thực tại.
Ngu Thượng Nhung đứng lên, nhìn quanh bốn phía. Bên trong Huân Hoa Mộ được thiết kế rất tinh xảo.
Ngu Thượng Nhung đi về phía bờ tường có khắc hai chữ “Trường sinh” thật lớn kia, đưa tay chạm vào.
Soạt!
Một tiếng giòn tan vang lên, hai chữ “Trường sinh” đột nhiên lồi ra khỏi mặt tường.
Có cơ quan?
Mấy chục đạo ám khí trên vách tường bắn thẳng ra ngoài. Ngu Thượng Nhung thậm chí không thèm điều động nguyên khí, chỉ dựa vào cương khí hộ thể bản năng đã có thể ngăn trở được toàn bộ ám khí.
Thật là nhỏ yếu.
Ám khí là những mũi tên tinh xảo, cứng rắn được người bình thường chế tạo ra, toàn thân mũi tên được thiết kế rất tỉ mỉ và hiện đại, nhưng mà… uy lực lại không bằng một phần vạn của người tu hành.
Toàn bộ ám khí rơi xuống đất. Trên vách tường xuất hiện một cái hốc nhỏ.
Ngu Thượng Nhung không do dự nhấn mạnh vào. Cánh cửa đá thứ hai từ từ mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận