Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1770: Chúc mừng sư muội

Đám người lập tức bay theo sau. Tưởng Đông Thiện nhịn xuống đau đớn, cũng cấp tốc tiến lên.
Không bao lâu sau, đám người đã đi tới bên ngoài Thiên Khải Chi Trụ.
Cảnh tượng trước mắt thật khó tin, thi thể hung thú nằm đầy đất, mà bên cạnh đó còn có thi thể con người.
“Ngân Giáp Vệ.”
“Bọn hắn giết luôn cả Ngân Giáp Vệ?”
“Nơi nào có con người, nơi đó có chiến tranh, lão tổ tông nói không sai.” Minh Thế Nhân thở dài nói.
Bốn huynh đệ Khổng Văn bay một vòng rồi quay về báo cáo: “Các chủ, xung quanh Thiên Khải Chi Trụ có khoảng ba mươi thi thể Ngân Giáp Vệ, năm thi thể Huyền Giáp Vệ, toàn bộ Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú đều bị lấy đi.”
Minh Thế Nhân tò mò nói: “Nơi này là sa mạc, rất khó có thể xuất hiện thiên tài địa bảo. Bọn hắn tới đây làm gì?”
“Chỉ có người trong Thái Hư mới biết được. Mà như thế cũng tốt, bọn hắn đánh nhau càng hăng thì chúng ta càng có nhiều cơ hội.” Lục Ly thở dài một tiếng, trong lòng lại nghĩ tới Hắc Tháp ngày trước, cũng bởi vì mâu thuẫn nội bộ mà suy sụp đến như ngày hôm nay.
Lục Châu nói: “Hành động theo kế hoạch.”
“Vâng.”
Đám người kéo nhau đi vào trong Thiên Khải Chi Trụ. Có kinh nghiệm từ trước, vừa vào trong bọn hắn đã bắt đầu thử nghiệm đạt được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ.
Mộng tưởng thì đẹp nhưng hiện thực lại khó nhằn. Hầu hết mọi người đều bị bình chướng đẩy văng ra.
Chư Hồng Cộng nói: “Ta luôn cảm thấy Thiên Khải Chi Trụ ở Bình Đán không có tán đồng ta, nơi này mới thuộc về ta nè.”
Nói xong hắn đi thẳng vào trong bình chướng.
Oành!
Chư Hồng Cộng lập tức bị đánh văng ra ngoài, hung hăng va vào vách đá rồi trượt xuống mặt đất.
“Ui da!” Chư Hồng Cộng kêu thảm như heo bị chọc tiết, “Không có thiên lý mà, vì sao mọi người chỉ bị đẩy ra mà ta lại bị đánh đau như vậy?”
Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn hắn: “Đệ đã được Bình Đán tán đồng rồi.”
“Nhưng sao đệ lại không có cảm giác gì cả?”
“Việc này phải hỏi chính đệ.”
Lục Châu đi tới bên tầng bình chướng, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào, thi triển lực lượng Thiên Tướng. Dòng điện hồ loẹt xoẹt trên bình chướng đột nhiên biến mất.
Lục Châu dễ dàng bước vào bên trong.
Tưởng Đông Thiện kinh ngạc nói: “Việc này… sao có thể?!”
Đám người khinh bỉ nhìn hắn, có thế cũng kinh ngạc!
Lục Châu quan sát hạt giống Thái Hư đang nảy mầm, thấy nó vẫn bình yên vô sự, mà thổ nhưỡng bên dưới vẫn đầy đủ không thiếu một phần. Hắn bèn cúi người lấy đi bốn phần thổ nhưỡng ném ra ngoài.
“Khổng Văn.”
Bốn huynh đệ Khổng Văn mừng rỡ vô cùng, lập tức khom người cung kính nói: “Đa tạ Các chủ!”
Tưởng Đông Thiện nuốt nước miếng hỏi: “Các ngươi đến đây là vì muốn lấy thổ nhưỡng Thái Hư?”
“Chứ không thì ngươi cho rằng vì cái gì?”
Lục Châu lại lấy thêm một phần thổ nhưỡng, để dành cho Triệu Hồng Phất. Sau đó hắn nhìn về phía đám người, thúc giục nói:
“Đừng chậm trễ thời gian, mau lấy được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ đi.”
Đám người gật đầu.
Tưởng Đông Thiện cau mày nói: “Còn muốn có được tán đồng?”
“Có vấn đề gì à?” Chư Hồng Cộng nhìn hắn.
“Không có… không có vấn đề.”
Tưởng Đông Thiện nhớ rõ Điện chủ đặc biệt căn dặn hắn quan sát Chư Hồng Cộng. Người này là nhân vật không đơn giản, tương lai tất sẽ có thành tựu, nên tìm cách thân mật với hắn một phen.
“Có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, ngàn dặm tìm mới được một người, không thành Chí Tôn thì cũng thành Thánh, cho nên…”
Ông !
Chiêu Nguyệt tiến vào bình chướng, sau đó mờ mịt nhìn quanh.
Tưởng Đông Thiện câm nín.
Nhìn về phía tầng bình chướng, Tưởng Đông Thiện đột nhiên cảm thấy bình chướng này hẳn là giả, hoặc là nó quá tuỳ tiện, ai đi vào cũng nhận.
Chiêu Nguyệt còn chưa tin được mình thành công, nàng lại lùi ra ngoài, sau đó đi vào lần nữa.
Tưởng Đông Thiện theo bản năng đi tới, muốn chạm vào tầng bình chướng, lập tức một dòng điện mãnh liệt bắn ra truyền khắp toàn thân hắn. Sống lưng lạnh toát, hắn lập tức rụt trở về.
Các thành viên Ma Thiên Các đồng loạt cười chúc mừng Chiêu Nguyệt: “Chúc mừng ngũ tiên sinh.”
“Chúc mừng sư muội.”
“Chúc mừng sư tỷ!”
Trên mặt Chiêu Nguyệt hiện vẻ vui mừng, nàng không ngừng cảm tạ mọi người. Nàng giống với Chư Hồng Cộng, được tán đồng nhưng không gây ra động tĩnh lớn, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy năng lượng trong bình chướng đang vây lấy nàng.
Lục Châu khẽ gật đầu. Có lẽ vì đã kích hoạt không ít hạt giống nên năng lượng trong bình chướng phản ứng càng lúc càng nhỏ.
Lục Châu sử dụng thị lực thần thông để quan sát Chiêu Nguyệt, phát hiện trong đan điền khí hải của nàng toát ra một vòng quang mang như minh nguyệt, từng đạo khí tức Thái Hư trong hạt giống đang lan toả khắp cơ thể nàng, tiến vào kỳ kinh bát mạch.
“Hạt giống kích hoạt rồi.”
Lục Châu lại nhìn về phía các đồ đệ. Phàm là những đồ đệ đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, trong đan điền khí hải đều có quang mang hình minh nguyệt, chỉ là mỗi người có một màu sắc khác nhau.
Đây chính là một loại phẩm chất?
Lát sau, Chiêu Nguyệt đi ra khỏi bình chướng. Lục Châu cũng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ nhưng không thấy động tĩnh gì.
“Đi thôi.”
Lục Châu xoay người rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ, đoàn người cấp tốc đi theo.
Ba ngày sau.
Chờ Triệu Hồng Phất thành công xây dựng phù văn thông đạo, đoàn người mới lên đường rời khỏi Đan Át.
Nửa tháng sau, bọn hắn đi tới một ốc đảo có nước mới dừng lại nghỉ ngơi.
Khổng Văn lấy địa đồ ra nói: “Chúng ta đã đến toàn bộ Thiên Khải Chi Trụ ở vùng bên ngoài, trong khu vực bên trong còn năm trụ, khu vực hạch tâm còn một trụ. Hiện tại chúng ta cách Chấp Từ gần nhất, muốn đến đó phải đi vòng qua Ngung Trung.”
“Lại vòng về Ngung Trung?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đúng thế.”
“Chạy tới chạy lui mất quá nhiều thời gian. Mất bao lâu mới đi hết thập đại Thiên Khải Chi Trụ chứ?”
Việc này quá mệt mỏi, mà đoàn người lại không thể chia ra hành động vì quá nguy hiểm. Chưa kể Thiên Khải Chi Trụ nơi đó chưa chắc đã tán đồng ngươi, biện pháp tốt nhất vẫn là cùng nhau đi và lần lượt thử nghiệm.
Lúc này, Tưởng Đông Thiện đi tới nói: “Tiền bối, các vị không phải định càn quét hết cả mười Thiên Khải Chi Trụ đó chứ?”
“Chú ý cách dùng từ của ngươi.” Minh Thế Nhân trợn mắt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận