Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 440

Nói đến đây, Thẩm Lương Thọ lại tiếp tục:
“Hiện nay U Minh Giáo khiến thiên hạ đại loạn, Vu Chính Hải là đại đệ tử Ma Thiên Các, tu vi rất đáng sợ. Có hắn tự mình ra tay, cho dù tứ hoàng tử có trọng binh cũng không thể là đối thủ.”
“Tiếp tục điều tra.”
“Vâng.”
Lại trôi qua một ngày.
Hôm sau nữa, Thẩm Lương Thọ lại đứng trước cửa báo cáo:
“Lão tiên sinh, mười thành Lương Châu phát sinh thay đổi đột ngột, U Minh Giáo và tứ hoàng tử giao chiến, đôi bên tổn thất nặng nề. Năm toà thành không có trận pháp phòng hộ trong vòng một đêm đều bị U Minh Giáo chiếm lĩnh. E là không bao lâu nữa bọn hắn sẽ đánh vào Lương Châu Thành…”
“Tiếp tục dò xét.”
Thẩm Lương Thọ khom người rời đi.
Đến ngày thứ tư, trời còn chưa sáng Thẩm Lương Thọ đã vội vàng hấp tấp chạy đến trước cửa phòng Lục Châu, hớt hải nói:
“Lão tiên sinh, hãy mau chóng rời khỏi Lương Châu Thành. Trận pháp ở Lương Châu Thành bị nội gián điều khiển, U Minh Giáo đã phá được cổng thành rồi!”
Vừa dứt lời, trong Lương Châu Thành vang lên từng tiếng vó ngựa, đồng thời trên bầu trời xuất hiện từng tốp tu hành giả kết thành đội di chuyển.
Khói lửa bốc lên, sát khí đằng đằng.
Quân thủ thành Lương Châu liên tục bại lui. Trên đường phố thỉnh thoảng lại xuất hiện pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
Tuy rằng kém xa pháp thân Bách Kiếp Động Minh nhưng đối với cấp độ Thần Đình cảnh trở xuống, Thập Phương Càn Khôn đã là vô địch.
U Minh Giáo không bao giờ thiếu tu hành giả bậc này. Công kích của U Minh Giáo khiến toàn bộ quân thủ thành hoặc trở thành tù binh, hoặc là bị đánh giết.
Khi Thẩm Lương Thọ đứng ngoài cửa gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, trên đỉnh đầu hắn chợt truyền đến tiếng gió vun vút.
Vù!
Vù!
Mấy chục tên tu hành giả đột nhiên xuất hiện phía trên bầu trời trang viên.
“Ta là Vu Hồng, nhị thủ toạ Thanh Long Điện của U Minh Giáo, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Phàm là tu hành giả đều bước ra đây!”
Phương thức hành sự của U Minh Giáo là cao giai kiềm chế cao giai, đê giai kiềm chế đê giai.
Thẩm Lương Thọ không ngờ U Minh Giáo lại đến nhanh như vậy. Bây giờ hắn đã mất hết tu vi, nào có tư cách đối địch với bọn họ.
Trong lòng Thẩm Lương Thọ lo lắng không thôi, bèn đưa mắt nhìn về phía gian phòng của lão tiên sinh.
Vu Hồng nhìn Thẩm Lương Thọ, cất tiếng hỏi: “Ngươi bị thương?”
“Vâng, vâng…” Hắn muốn chỉ vào phòng Lục Châu nhưng lại không dám.
“Mang đi!”
Hai tên tu hành giả hạ xuống, tóm lấy Thẩm Lương Thọ.
Kèn kẹt !
Cửa phòng bật mở.
Lục Châu chắp tay bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn về phía nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng đang lăng không lơ lửng.
Vu Hồng cảm nhận được khí tức lão giả trước mắt, lắc đầu nói: “Bất kể là ai, phàm là người đối lập với U Minh Giáo đều không buông tha.”
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi cũng chạy ra ngoài, chỉ tay vào mặt Vu Hồng nói: “Sao ngươi dám nói vậy với sư phụ ta?”
Vu Hồng khẽ sửng sốt.
Theo đạo lý mà nói, đa số đại tu hành giả đều có lập trường riêng, hầu hết các cao thủ Nguyên Thần cảnh đều có tông môn làm chỗ dựa phía sau.
Cho nên U Minh Giáo mới khai đao với Tịnh Minh Đạo, Chính Nhất Đạo và các đại tông môn khác, thu nhận rất nhiều cao thủ, uy hiếp các đại tu hành giả.
Kể từ đó, các đại tu hành giả không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Trong phạm vi của Đại Viêm, U Minh Giáo chỉ cần đối phó với hoàng thất Đại Viêm là đủ.
Giống như hiện tại, trong chiến loạn gặp phải tu hành giả, vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn thì bọn hắn sẽ bắt người đi, sau đó nên tha thì tha, những kẻ có vấn đề thì một tên cũng không để lại.
Công thành vốn tàn khốc như thế.
Tư Vô Nhai định ra sách lược này cho U Minh Giáo chính là vì không muốn có người thừa cơ giở trò quỷ.
Vu Hồng cảm nhận được khí tức của tiểu cô nương vừa xuất hiện, lập tức nhướng mày: “Nguyên Thần cảnh sơ kỳ?”
Sao lại có cường giả Nguyên Thần cảnh ở Lương Châu Thành?
“Ta là nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng, ta không biết tại sao hai vị lại xuất hiện ở Lương Châu Thành, nhưng trước mắt xin mời hai vị phối hợp đi với chúng ta một chuyến.” Vu Hồng trước nay vẫn luôn kính trọng cường giả.
“U Minh Giáo Vu Hồng?” Lục Châu chỉ biết tứ đại hộ pháp. Loại nhân vật cấp dưới này đương nhiên hắn không có ấn tượng.
Vu Hồng không tức giận, chỉ hỏi: “Lão tiên sinh không biết U Minh Giáo?”
Tiểu Diên Nhi vừa định nói chuyện đã bị Lục Châu kìm lại. Nha đầu này mà nói lung tung dễ làm hỏng chuyện.
Lục Châu vuốt râu đáp: “Có nghe nói tới.”
Vu Hồng ôm quyền nói: “Giáo chủ nhà ta chính là đại đệ tử Ma Thiên Các, cũng là một trong những cao thủ bát diệp hiếm thấy trong tu hành giới.”
Lục Châu hiện tại đang muốn gặp Vu Chính Hải hoặc Tư Vô Nhai đây. Trước khi gặp được bọn hắn đương nhiên không thể để lộ mục đích.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu nói: “Lão phu đi cùng các ngươi là được.”
Tiểu Diên Nhi câm nín. Nàng không hiểu suy nghĩ của sư phụ, chẳng biết tại sao người lại định làm vậy, nhưng nghĩ lại nàng cũng mặc kệ, sư phụ làm gì tất có lý do của người. Thế là nàng không lên tiếng quấy rối, ngoan ngoãn đi theo sau Lục Châu.
“Đa tạ đã phối hợp.”
Thẩm Lương Thọ cũng đi theo sau, ba người cùng Vu Hồng rời khỏi trang viên Thẩm thị. Chu quản sự và Phong Bình bị thương nặng đã bị đám giáo chúng bình thường bắt đi.
Chiều hôm đó.
U Minh Giáo thành công chiếm lĩnh Lương Châu Thành.
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Thẩm Lương Thọ được đưa tới nơi quân phòng hộ trú đóng của U Minh Giáo tại Lương Châu Thành.
Trên đường đi, Vu Hồng vẫn luôn dẫn đoàn.
Đến doanh địa đóng quân, Lục Châu nhìn thấy có khoảng hơn năm mươi tên tu hành giả Phạn Hải cảnh trở xuống đã được đưa đến đây.
So sánh một chút đã thấy Lục Châu và Tiểu Diên Nhi có tu vi cao nhất trong đám người, khó trách Vu Hồng lại đối xử đặc biệt với hai người như vậy. Về phần Thẩm Lương Thọ không có tu vi thì được mấy tên giáo chúng phổ thông trông coi.
“Hai vị xin cứ yên tâm, phiền hai vị chịu uỷ khuất mấy ngày, đợi đến khi U Minh Giáo chúng ta hạ được mười toà thành của Lương Châu thì sẽ thả hai vị rời đi.” Vu Hồng nói với Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu hỏi: “U Minh Giáo đã hạ được Mạc Thành?”
Vu Hồng xem thường nói: “Có gì mà không được? Không dám giấu giếm, giáo ta có thất tiên sinh của Ma Thiên Các toạ trấn, thiên hạ này sớm muộn gì cũng thuộc về U Minh Giáo.”
“Lão phu nhớ rõ Mạc Thành có Bàn Long Trận thủ hộ, sao các ngươi có thể công thành?”
Vu Hồng sững sờ.
Nếu là bình thường, một tu hành giả xa lạ có can đảm chất vấn U Minh Giáo như vậy đã bị Vu Hồng đánh cho một chưởng.
Nhưng hai người này có tu vi cao, nhất là tiểu nha đầu trông có vẻ ngốc nghếch đứng bên cạnh lão đầu lại có tu vi Nguyên Thần cảnh. U Minh Giáo đang trong thời điểm then chốt, đối xử với loại cao thủ này vẫn nên dùng biện pháp trấn an thì tốt hơn.
Vu Hồng cười nói: “Ta tin tưởng vào năng lực Giáo chủ và thất tiên sinh.”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận