Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1626

Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Tần Đế bỗng cười ha hả: “Ngươi thật sự cho rằng trẫm thèm để ý tới tứ đại chân nhân các ngươi?”
Long bào phất lên. Nơi xa truyền đến giọng nói bén nhọn của Cao Thuyết:
“Siêu tăng phúc Quy Khư Trận.”
Phía trên U Huyền Điện, Cao Thuyết bị thanh quang vây quanh. Thượng thiên mở mắt, quang minh tái hiện!
Ly Sơn tứ lão và tứ đại thị vệ đều cảm giác được toàn thân có một dòng điện chạy qua, đan điền khí hải mở rộng, đau đớn biến mất. Bọn hắn đồng loạt đứng dậy, cảm giác được lực chiến đấu của bản thân đã tăng lên rất nhiều.
Tần Đế hạ lệnh: “Giết.”
Tứ đại thị vệ tựa như bị mê hoặc tâm thần, điên cuồng vọt tới hò hét: “Giết!”
Tần Nhân Việt tức giận nói: “Bản toạ đánh giết toàn bộ Mệnh Cách của các ngươi!”
Hỗn chiến bắt đầu.
Lục Châu vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Đế.
Tần Đế cũng nhìn Lục Châu, nói: “Trẫm sẽ khiến ngươi tận mắt nhìn thấy cái chết của bọn hắn… Ly Sơn tứ lão!”
Bạch Long Ngọc từ một hoá bốn! Biến thành bốn con bạch long bay về phía Ly Sơn tứ lão.
Trực giác nói cho Lục Châu Bạch Long Ngọc không đơn giản, lập tức bóp nát một tấm thẻ Lôi Cương.
Tần Đế nhìn thấy một đạo Lôi tự phù ấn đánh về phía mình, thản nhiên nâng tay đối chưởng. Nhưng vừa chạm vào Lôi tự phù ấn, hắn chợt cảm thấy lực lượng bên kia bành trướng ra gấp trăm ngàn lần, cảm giác sợ hãi lập tức ập tới.
Ầm!
Tần Đế bị đánh bay ra ngoài.
Cánh tay tê rần, hắn lui về sau trăm mét, khó tin hỏi: “Đây rốt cuộc là loại lực lượng gì?”
Lục Châu phất tay chụp lấy bốn đạo Bạch Long Ngọc.
Lúc này, Ly Sơn tứ lão cũng đồng thời đánh về phía Lục Châu. Thôi Minh Quảng là hung tàn nhất…
Lục Châu lựa chọn tránh né mũi nhọn, lăng không nhảy lùi về sau. Bốn đạo Bạch Long Ngọc dung nhập vào trong cơ thể Ly Sơn tứ lão.
Tần Đế lăng không quan sát nói: “Ly Sơn tứ lão có Bạch Long Ngọc của trẫm và Quy Khư Trận hỗ trợ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ tấn thăng thành chân nhân. Ngươi định ứng phó ra sao?”
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, thi triển thiên nhãn thần thông, nhìn rõ ràng khung xương và kinh mạch của Ly Sơn tứ lão.
Thừa dịp Ly Sơn tứ lão còn chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới chân nhân, Lục Châu đạp đất bay lên nói: “Tần Nhân Việt, giữ chân bọn hắn.”
“Lục huynh yên tâm!”
Tần Nhân Việt đánh bay tứ đại thị vệ, xoay người quát: “Bốn mươi chín kiếm khách kết trận!”
“Vâng!”
Bốn mươi chín kiếm khách kết thành đại phương trận trên không trung, đồng thời bay lướt xuống.
Tần Đế đánh ra chưởng ấn ngăn cản bốn mươi chín kiếm khách!
Tần Nhân Việt thì vọt về phía Ly Sơn tứ lão.
Ly Sơn tứ lão cảm nhận được lực lượng bành trướng trong cơ thể, hưng phấn đến mức mặt đỏ tới mang tai. Đây là cảnh giới mà bao người tha thiết ước mơ, rốt cuộc bọn hắn cũng đạt tới.
"Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn!"
Thôi Minh Quảng xuất chưởng, ba người còn lại cũng tung chưởng theo. Bốn đạo chưởng ấn ập về phía Tần Nhân Việt.
Tần Nhân Việt gọi ra Tinh Bàn, bộc phát tất cả lực lượng Mệnh Cách.
Oanh!
Chưởng ấn bị lực lượng Mệnh Cách đánh tan. Thân ảnh Ly Sơn tứ lão lấp loé, bao vây Tần Nhân Việt rồi đồng thời xuất chưởng.
“Tần chân nhân cẩn thận!” Nguyên Lang kinh hô.
Trong giây lát khi Ly Sơn tứ lão xuất chưởng, thời gian đột nhiên bị đình trệ. Tần Nhân Việt cau mày nói: “Đạo lực lượng?”
Ly Sơn tứ lão ngửa đầu cười to, tiếng cười vang vọng khắp thiên địa. Bọn hắn đã trở thành chân nhân mà vô số người ngưỡng vọng.
Chưởng ấn đánh trúng Tần Nhân Việt, thân ảnh hắn lập tức bị đánh bay, phun ra máu tươi.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhìn nhau, khẽ gật đầu.
“Lão tứ, bảo vệ sư muội. Nhị sư đệ, cùng lên chứ?” Vu Chính Hải nhấc tay, Bích Ngọc Đao bay vào lòng bàn tay hắn.
“Rất tốt!” Ngu Thượng Nhung rút Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ.
Đao kiếm hỗ trợ lẫn nhau, ngàn vạn đao cương kiếm cương đánh về phía Ly Sơn tứ lão.
Lục Châu quay đầu nhìn bọn hắn một cái rồi tiếp tục vọt về phía Cao Thuyết.
Không gian nơi này tựa như bị kéo dài đến vô cùng vô tận. Rõ ràng trận nhãn ở ngay trước mặt lại không cách nào bay tới.
Cao Thuyết cười ha hả nói: “Đừng phí sức, ngươi bay càng xa, Quy Khư Trận càng mở rộng ra đến bấy nhiêu.”
Lục Châu mặc niệm thiên nhãn thần thông, tất cả đường vân trên U Huyền Điện đều xuất hiện trước mắt.
“Thần thông Vô Lượng Thôi Diễn!”
Vô số hình ảnh xuất hiện trước mặt Lục Châu. Từ thiên thạch, lưu tinh đến bầu trời đêm đều không ngừng thôi diễn với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy trong ngàn vạn khả năng, có một khả năng đến được thông đạo trận nhãn.
Lục Châu thu hồi thần thông, lần thôi diễn này đã hao phí một nửa lực lượng Thiên Tướng của hắn, nhưng đáng giá.
Hắn nhìn về phía một đạo đường vân trông vô cùng bình thường trên U Huyền Điện, hư ảnh bay lướt tới.
Cao Thuyết vẫn còn đang bật cười càn rỡ: “Ngươi xem thường Quy Khư Trận rồi… Có biết vì sao trước đây bệ hạ lựa chọn xây dựng U Huyền Điện ở chỗ này không? Bởi vì nơi này từng là di tích thượng cổ! Ha ha ha…”
Vù!
Lục Châu đạp lên đường văn kia, trong chớp mắt thân ảnh Lục Châu đã vọt qua vũ trụ tinh không, xuất hiện trước mặt Cao Thuyết.
Tiếng cười của Cao Thuyết bỗng dưng im bặt, biểu tình trên mặt cứng đờ, trong mắt ngập tràn kinh hãi, bờ môi run run.
Ma Đà Thủ Ấn bay tới tóm lấy Cao Thuyết, một chưởng ấn khác không chút lưu tình đâm xuyên thân thể hắn.
Phốc !
Cao Thuyết quá mức tự tin về U Huyền Điện và Quy Khư Trận. Hắn cho rằng Quy Khư Trận có thể so với lực lượng thánh cấp. Hắn và Tần Đế đã diễn luyện trong Quy Khư Trận không ít lần, Tần Đế thi triển toàn bộ lực lượng, chưởng khống Bạch Long Ngọc cũng không cách nào đến được vị trí trận nhãn của Cao Thuyết.
Quá tự tin sẽ biến thành tự phụ. Thế gian này không có việc gì là tuyệt đối.
Một chưởng ấn chứa toàn bộ lực lượng còn lại của Lục Châu đánh nát nội tạng Cao Thuyết, móc ra trái tim hắn khiến Cao Thuyết rơi vào trạng thái toàn thân tê dại.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Không có khôi nô, không có phương pháp hộ thân nào khác. Tự tin đến mù quáng như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận