Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2050: Ma Thần tái hiện

“Phục sinh đi, nô lệ của ta!” Đỗ chưởng giáo niệm khẩu quyết. “Những hung thú và nhân loại đã chết suốt một trăm ngàn năm qua, toàn bộ đứng lên đi!”
Lấy Đỗ chưởng giáo làm trung tâm, huyết luân bành trướng với tốc độ cực nhanh. Vô số khô lâu lần lượt trồi lên khỏi mặt đất rồi quay đầu nhìn về phía Lục Châu như đang nhìn con mồi ngon lành.
Lục Châu nhíu mày thi triển lực lượng Thiên Tướng, đánh ra vô số chưởng ấn ở bốn phương tám hướng.
Chưởng ấn bay đầy trời, đại quân khô lâu thi nhau ngã xuống, hóa thành bã vụn. Chỉ trong mấy hơi thở đã đánh giết hàng ngàn hàng vạn khô lâu.
Đỗ chưởng giáo nhíu mày: “Sao ngươi có thể phá hủy khô lâu?!”
Lục Châu thi triển chân đại na di, phóng tới chân trời, xuất hiện ngay trước mặt Đỗ chưởng giáo.
Đỗ chưởng giáo cười lạnh nói: “Ta đang chờ chiêu này của ngươi đây!”
Hắn đã tổng kết ra được một điều, địch nhân thường không muốn đối địch với đám khô lâu mà sẽ lựa chọn tấn công người thi triển vu thuật trước. Nhưng bọn hắn đều không biết bên trong đại trận năm người mới là nơi nguy hiểm nhất.
Ông !
Một đạo huyết luân chậm rãi dâng lên, không ít khô lâu hóa thành một bộ phận của nó. Huyết luân tản ra quang hoa quỷ dị, thời gian đột nhiên dừng lại!
Lục Châu cũng cảm nhận được thời gian đã ngừng trôi.
Không đúng!
Lục Châu lĩnh ngộ đại quy tắc thời gian, điều này chứng tỏ đối thủ cũng nắm giữ quy tắc giống hắn.
Dưới mặt đất, huyết vụ trải dài đầy quỷ dị và thần bí.
Đại địa lực lượng?
Vô Thần Luận Giáo Hội nghiên cứu Ma Thần nên cũng tìm được phương pháp hấp thu đại địa lực lượng? Cho nên bọn hắn mới nghĩ mọi biện pháp cướp đoạt Trấn Thiên Xử?
Thì ra là thế.
Lục Châu nhíu mày, điều động lực lượng Thiên Đạo giải khai thời gian giam cầm, đồng thời thôi động lam pháp thân.
Quả nhiên lúc này một bộ khô lâu khổng lồ đã đánh tới. Thấy Lục Châu có thể tránh thoát thời gian ngưng đọng, Đỗ chưởng giáo trợn tròn mắt, rung động nói:
“Sao… sao có thể?”
Hắn nhìn thấy một tòa pháp thân thập tứ diệp đang kháng trụ khô lâu khổng lồ kia. Pháp thân vung một quyền bộc phát ra lực lượng chấn vỡ hư không.
Ầm!
Khô lâu khổng lồ vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ rồi rơi xuống đất.
Ngay khi Lục Châu vừa định sử dụng Thời Chi Sa Lậu, Ma Thần họa quyển trong ngực áo đột nhiên chủ động bay ra.
“Ma Thần họa quyển?!”
Đỗ chưởng giáo cả kinh. Hắn lập tức thao túng huyết thủ đoạt họa quyển về, nhưng họa quyển lại toát ra một luồng sức mạnh bí ẩn khó lường đánh lui huyết thủ.
Một đạo quang hoa bắn ra khỏi họa quyển, bay về phía Lục Châu.
“Hả?” Lục Châu cảm nhận được quang hoa kia không có lực uy hiếp, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Khi quang hoa chạm vào người Lục Châu, bên tai hắn vang lên thanh âm: “Ma Thần trở về.”
Liên tọa chủ động hiện ra. Tứ đại lực lượng nội hạch toát ra bốn loại quang hoa khác nhau.
Khi còn ở Thái Huyền Sơn, bọn chúng đều có chung một màu vàng kim, nhưng bây giờ lại hóa thành màu sắc hỗn độn.
“Lực lượng nội hạch?!” Đỗ chưởng giáo run run nói.
Hắn điên cuồng điều động huyết luân để ngăn cản Lục Châu, nhưng huyết luận lại không cách nào đến gần lực lượng nội hạch.
Vô Thần Luận Giáo Hội đã tìm kiếm lực lượng nội hạch suốt một trăm ngàn năm qua nhưng vẫn không tìm được. Chỉ có người hiểu rõ chúng mới biết chúng đáng sợ đến cỡ nào.
“Đỗ chưởng giáo!” Bốn tên đệ tử hoảng hốt hô lên.
Ông !
Bốn đạo quang mang bay ra bao phủ khắp người Lục Châu. Lục Châu có thể cảm giác được từng tế bào trên người mình đều ẩn chứa lực lượng của thiên địa.
Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Ma Thần lại hao phí công sức để phong ấn tứ đại nội hạch vào tám tòa sơn phong xung quanh Thái Huyền Sơn, trấn áp suốt một trăm ngàn năm qua!
Lực lượng chạy dọc khắp cơ thể, Lục Châu đột nhiên mở bừng mắt. “Đây chính là cảm giác tung hoành thiên hạ của Ma Thần năm đó sao?”
Lam đồng nở rộ, mái tóc tung bay, Thiên Ngân trường bào phát ra một tiếng rồng ngâm thấu triệt thiên địa. Liên tọa dưới chân biến thành lam liên, một tòa lam pháp thân đứng sừng sững giữa trời, lam sắc điện hồ lưu chuyển khắp toàn thân.
Tròng mắt Đỗ chưởng giáo như muốn lồi ra ngoài, hắn run rẩy nói: “Ma Thần?!”
“Thật sự là Ma Thần?!”
Đám đệ tử của hắn cũng cảm giác được linh hồn mình run rẩy theo.
Đúng lúc này, một bộ khô lâu khổng lồ không thức thời từ bên trái đánh về phía Lục Châu. Lục Châu không thèm nhìn tới nó, chỉ khẽ vung tay phất một cái.
Rắc.
Thủ ấn chộp lấy cổ khô lâu, bóp nhẹ một cái. Điện hồ chạy dọc toàn thân khô lâu, nó hóa thành bã vụn chỉ trong một giây rồi bay tứ tán giữa không trung.
Lúc này Đỗ chưởng giáo mới bừng tỉnh hiểu ra vì sao đám khô lâu kia lại không thể phục sinh… thì ra người này thật sự là Ma Thần?!
Hắn rốt cuộc tỉnh táo trở lại, điên cuồng thét lên: “Trốn!”
Huyết luân xoay tròn, cấp tốc thu nhỏ.
Hai mắt Lục Châu bắn ra lam quang, ném Thời Chi Sa Lậu ra ngoài: “Bây giờ mới trốn có phải là hơi muộn rồi không?”
Gương mặt Đỗ chưởng giáo xám như tro tàn: “Thời Chi Sa Lậu…”
Trong trạng thái Ma Thần toàn thịnh mà thi triển Thời Chi Sa Lậu, phương viên vạn mét đều bị ngưng đọng thời gian trong nháy mắt.
Lục Châu đạp không hành tẩu đi tới trước mặt Đỗ chưởng giáo. Đôi mắt màu xanh lam kia khiến người ta không rét mà run, tựa như có thể nhìn thấu mọi vật trên thế gian.
Khi lam đồng quét qua thân thể Đỗ chưởng giáo, Lục Châu nhìn thấy bụng đối phương có một hạt châu màu đỏ.
Bàn tay vươn ra, dễ dàng xuyên thủng đan điền khí hải Đỗ chưởng giáo lấy Thiên Hồn Châu ra ngoài.
Dưới tình huống ngưng đọng thời gian, Đỗ chưởng giáo thậm chí không hề có cảm giác đau đớn…
Lục Châu phất tay, Thời Chi Sa Lậu trở về. Thời gian khôi phục!
"A !"
Đỗ chưởng giáo kêu lên một tiếng thảm thiết, nhìn Thiên Hồn Châu đang nằm trong tay Ma Thần cao cao tại thượng, toàn thân hắn run rẩy không ngừng.
Bốn tên đệ tử thấy vậy, kinh hãi chạy trốn theo bốn hướng!
“Không ai có thể chạy thoát khỏi tay lão phu.”
Lục Châu thi triển năng lực Mệnh Cách Chi Tâm của Hà La Ngư, mười hư ảnh Ma Thần xuất hiện khắp bầu trời, ngăn ở trước mặt bốn tên đệ tử giáo hội.
Bốn người trợn tròn mắt, run rẩy lập cập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận