Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 803

Ma Thiên Các thu đệ tử cực kỳ nghiêm ngặt. Trừ Phan Trọng và Chu Kỷ Phong thu nhận lúc đầu và các nữ tu Diễn Nguyệt Cung của Diệp Thiên Tâm, có ai không phải là cao thủ danh chấn tứ phương? Danh tiếng của tứ đại trưởng lão cũng như sét đánh bên tai.
Lúc này hối hận thì đã muộn.
Tư Vô Nhai bay tới đối diện với tứ đại trưởng lão: “Sư phụ có lệnh, chúng ta thủ hộ Mạc Thành.”
“Được.”
Phan Ly Thiên ngẩng đầu nhìn đám Man Man trên trời, cười ha hả. “Lão hủ đã lâu không hoạt động gân cốt. Lão Lãnh, muốn thi xem ai giết nhiều hơn không?”
Lãnh La giơ nắm đấm lên: “Ai sợ ngươi? Thi thì thi!”
Thân ảnh Lãnh La biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện ở giữa bầy Man Man, pháp thân hiện ra rồi bành trướng. Sáu mảnh liên diệp lượn vòng trên không trung, tấn công hết con Man Man này đến con Man Man khác. Chỉ mới thi triển hai chiêu đã có mấy trăm con Man Man rơi xuống.
“Chơi xấu! Xem lão hủ ra tay đây!”
Phan Ly Thiên ném hồ lô vàng kim ra, chân đạp kim quang, hồ lô đột nhiên biến lớn che khuất cả bầu trời. Phan Ly Thiên trầm giọng nói: “Tuý Chẩm Giang Sơn.”
Cương khí tung hoành! Ầm! Một chiêu bắn ra, bầy Man Man lập tức rơi rụng hết một phần ba.
Đám tu hành giả đứng ở tầng trời thấp được mở rộng tầm mắt. Thủ đoạn của trưởng lão Ma Thiên Các vừa dứt khoát vừa bạo lực hơn bọn họ rất nhiều, quả nhiên là cường giả bát diệp trùng tu.
“Lão thân cũng thi!”
Tả Ngọc Thư nắm chặt Bàn Long Trượng trong tay, đường vân sáng lên, bùa chú bay đầy trời. Từng chữ triện trên bùa chú toả quang mang chói lọi, lập tức lấy mạng từng con Man Man. Cho dù là thần xạ thủ cũng rất khó có thể đánh giết trên phạm vi lớn một cách chuẩn xác như Tả Ngọc Thư.
Đám tu hành giả quay sang nhìn Hoa Vô Đạo…
Hoa Vô Đạo ho khan một tiếng: “Ba vị trưởng lão thủ đoạn kinh người, ta sẽ không bêu xấu.”
Ma Thiên Các vừa ra tay, đám Man Man không còn chút lực uy hiếp nào, rất nhanh đã bị đánh hạ không còn một con.
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu bay về phía tường thành.
Tu hành giả trẻ tuổi Tiêu Vân vội vàng tiến lên nghênh đón, khom người nói: “Vãn bối tham kiến thất tiên sinh.”
“Ngươi là…?” Tư Vô Nhai không biết người này.
“Thất tiên sinh có điều không biết, vừa rồi Cơ tiền bối có ý muốn thu nhận ta làm đệ tử sơn môn, không biết…” Tiêu Vân vừa nói ra, Sở Nam đứng gần đó nghe được khẽ nhướng mày.
Tư Vô Nhai không đợi hắn nói dứt câu đã thản nhiên nói: “Gia sư chọn người rất khắc nghiệt. Nếu gia sự thật sự nhìn trúng ngươi thì tự nhiên sẽ đến tìm ngươi, không cần phải nói với ta.”
Tiêu Vân câm nín.
Xong đời.
Ánh mắt Tiêu Vân chợt nhìn về phía đại trưởng lão Sở Nam, phát hiện Sở Nam cũng đang nhìn mình chằm chằm… Thôi xong, thả mồi bắt bóng, bây giờ đến bóng cũng không còn nữa rồi.
Cùng lúc đó, Lục Châu đuổi theo cự điểu tiến vào rừng sâu.
Con cự điểu kia phải quắp theo cự điểu bị trọng thương nên nó phi hành chậm hơn hẳn. Thân hình cự điểu quá to, không thể không va chạm làm gãy các loại cây cối xung quanh, tạo thành một con đường trống trải.
“Nghiệt súc, chạy đi đâu!”
Lục Châu tung ra một chưởng, kim quang bắn ra đánh vào cánh cự điểu khiến lông nó rụng rơi lả tả. Con bị trọng thương là chim trống, con đến cứu là chim mái.
Chim mái bị đau, nó vỗ cánh phần phật hòng bay ra khỏi rừng cây, nhưng Lục Châu gọi ra pháp thân kim liên, thi triển đại thần thông thuật hiện ra trên đỉnh đầu nó, năm ngón tay ấn xuống, chưởng ấn mang theo lam quang với tốc độ nhanh như thiểm điện. Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn!
Ầm! Thủ ấn đánh vào đầu chim mái khiến nó bị thương kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống đất.
Lục Châu thu hồi pháp thân, bay tới đứng cách hai con cự điểu hơn mười mét. “Lão phu sao có thể tha cho ngươi?”
Bàn tay Lục Châu nâng lên, vừa định hạ thủ thì từ trong rừng đột nhiên xuất hiện một nam tử trung niên, thân mặc khôi giáp, đầu đội mũ đỏ.
“Khoan đã.”
Nam tử trung niên đi tới bên cạnh cự điểu, ngẩng đầu nhìn Lục Châu, gật đầu nói: “Các hạ có thể giết Thư Hùng Song Man, xem ra tu vi không đơn giản.”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai?”
“Lão tiên sinh, xin hãy nể mặt ta mà lưu lại tính mệnh cho súc sinh này, ta thay mặt chúng tạ ơn lão tiên sinh.” Nam tử trung niên nói.
“Cự điểu Man Man quấy nhiễu thành trì của nhân loại, ngươi còn muốn bảo vệ chúng nó?”
“Lão tiên sinh cần gì phải nặng lòng sát tâm như vậy.”
“Chẳng lẽ chúng nó không đáng bị giết?” Lục Châu hỏi lại.
“Chuyện này…”
Nam tử trung niên vốn định giải thích thêm, nhưng Lục Châu không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, bèn lạnh nhạt nói: “Ma Thiên Các làm việc, không đến lượt các ngươi khoa tay múa chân.”
Lão phu cố ý nói ra cái tên Ma Thiên Các, mau cút đi đi.
Ai ngờ nam tử trung niên kia không hề hoảng sợ chút nào, còn thản nhiên nói: “Lão tiên sinh, ta vẫn cảm thấy nên tha cho chúng nó một mạng.”
Lục Châu khẽ nhíu mày. Người này không sợ Ma Thiên Các? Chẳng lẽ là dã nhân quanh năm ở trong rừng sâu núi thẳm không màng thế sự, không biết tới danh tiếng của Ma Thiên Các?
“Ngươi đang dạy lão phu làm việc?”
“Lão tiên sinh, hãy khoan dung độ lượng…”
Nam tử trung niên lăng không bay lên ngang hàng với Lục Châu, khôi giáp trên người hắn khẽ rung động, toả ra quang mang. Trên thân khôi giáp có rất nhiều đường vân màu đỏ.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Châu rốt cuộc cũng minh bạch. “Người trong hồng liên giới.”
Lục Châu cũng chú ý thấy trên thân cự điểu Man Man có một số đường vân màu đỏ. Chẳng trách, chẳng trách…
Nam tử trung niên giật bắn người, kinh ngạc nói: “Ngươi biết về hồng liên?”
Tính ra cũng khá trùng hợp. Nếu đổi lại là một người khác thì khi nhìn bộ khôi giáp này chắc chắn sẽ không nhận ra. Khắp Đại Viêm này cũng chỉ có mỗi Ma Thiên Các là biết tới nó.
Lục Châu nghiêm túc nhìn đối phương: “Ngươi tiến vào thế giới này bằng cách nào?”
Nam tử trung niên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi từ đâu mà biết đến chúng ta?”
“Trả lời câu hỏi của lão phu.”
“Vậy ta đành phải bắt ngươi lại.” Nam tử trung niên ý thức được mình đã bị bại lộ thân phận, lập tức để lộ sát ý.
Ông!
Khôi giáp sáng lên toả hồng quang rực rỡ. Pháp thân xuất hiện, hồng liên nở rộ. Trên toà hồng liên có tám mảnh liên diệp đang xoay tròn.
Lục Châu không nói thêm một lời, sử dụng đại thần thông thuật đánh ra một chưởng. Đại Vô Uý Ấn của Phật môn toả lam quang nhàn nhạt.
Nam tử trung niên không lùi mà tiến tới, nghênh đón bằng một chưởng ấn. Ầm!
Song chưởng va chạm, nam tử trung niên bị chấn bay ngược ra sau, liên tục đụng gãy mười gốc cây mới dừng lại. Đường vân màu đỏ trên khôi giáp sáng lên bộc phát lực lượng giúp hắn ổn định thân hình.
Nam tử trung niên cả kinh, thất thanh nói: “Không xong, lực lượng của cửu diệp?!”
Khôi giáp này chỉ có cửu diệp mới có thể kích hoạt.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lúc này hư ảnh của Lục Châu loé lên rồi xuất hiện trước mặt hắn. Nam tử trung niên vui mừng nói: “Là ngươi tự tìm đường chết…”
Vị Danh Kiếm trong tay Lục Châu chém ngang phù văn màu đỏ trên thân khôi giáp. Phù văn lập tức bị phá nát. Lục Châu thuận thế đánh ra một chưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận