Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1598

Năm mảnh liên diệp xoay vòng quanh Vị Danh. Đây chính là chiêu số mà Ngu Thượng Nhung thường dùng.
Lục Châu không khỏi mừng thầm. Xem ra lam pháp thân có đầy đủ tất cả năng lực của các loại pháp thân khác.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, đột nhiên cảm thấy rất chờ mong vào tương lai của lam pháp thân.
Nhìn về phía Huyền Vi Thạch và Tử Lưu Ly vẫn còn đang trong quá trình đoán tạo, khoảng chừng hai ngày nữa mới có thể hoàn thành, Lục Châu quyết định tiếp tục vững chắc cảnh giới.
Nhớ tới mình còn một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà, Lục Châu hạ lệnh cho Lục Ly đưa nó cho Vu Chính Hải.
Ngu Thượng Nhung đã khai thập nhị diệp, tương đương với cảnh giới mười hai Mệnh Cách, Vu Chính Hải đang bị tuột hậu phía sau.
Hai ngày trôi qua.
Ánh nắng ban mai rọi vào bệ cửa sổ, Lục Châu đang tu luyện thì nghe tiếng Hệ thống nhắc nhở.
[Ting ! Tử Lưu Ly tấn thăng hằng cấp, tốc độ tu luyện được đề cao, gia tăng năng lực Cực Hàn Tĩnh Chỉ.].
[Cực Hàn Tĩnh Chỉ: có thể phóng thích toàn bộ lực lượng trong Tử Lưu Ly, trong phạm vi đông kết khiến mọi vật bất động vài giây.].
“Bất động?”
Thứ này khiến Lục Châu nhớ tới năng lực của Thiên Ngô, gần như tương đương với Đạo lực lượng.
Đối với tu hành giả không nắm giữ Đạo lực lượng, Tử Lưu Ly chính là đòn sát thủ. Huống hồ gì Lục Châu còn có lực lượng Thiên Tướng, dù là Đạo lực lượng thật sự cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Đáng tiếc Huyền Vi Thạch quá mức hiếm có, cho đến bây giờ hắn cũng chỉ có 10 phần.
Xử lý xong những thứ này, Lục Châu đứng lên, ra ngoài sân viện đánh mấy quyền Thái Cực để thư giãn gân cốt, toàn thân trở nên thần thanh khí sảng.
Hắn bước tới băng ghế đá ngồi xuống, nhìn quanh một lượt, lúc này mới nhận ra có chút không thích hợp.
Người đâu cả rồi?
Biệt uyển lớn như vậy sao không có ai?
Cùng lúc đó.
Trên không trung Triệu phủ, hơn trăm tên kỵ binh cưỡi chiến mã lăng không lơ lửng phía trên đại môn.
Một toà phi liễn neo ở bên cạnh, trên phi liễn có hơn ba mươi tên tu hành giả.
Trong Triệu phủ, đám người Ma Thiên Các đứng nhìn lên đám kỵ binh và phi liễn.
“Lại tới à?” Minh Thế Nhân khinh thường nói.
Sắc mặt Triệu Dục không được tự nhiên. “Chỉ e sự tình không đơn giản như lần trước.”
Vu Chính Hải nói: “Sáng sớm ngươi gọi bọn ta tới đây là để nói câu này?”
Triệu Dục nói: “Song Tử làm việc vốn rất cẩn thận. Ta thật không ngờ bọn hắn lại mời Trâu Bình đến.”
“Trâu Bình là cọng hành nào?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Trâu Bình là một trong những con át chủ bài của Tần Đế. Trong trận chiến giữa hai mươi quốc gia, đội ngũ này trong vòng mười ngày đã đánh hạ mười kinh đô của mười quốc gia khác nhau. Thực lực Trâu Bình gần đến chân nhân, toạ kỵ của bọn hắn đến từ mạc bắc thanh liên giới, là đàn Phi Thiên chiến mã chất lượng tốt nhất.” Triệu Dục nói.
Minh Thế Nhân nhìn về phía đám chiến mã mặc khôi giáp. Nếu Triệu Dục không giới thiệu, hắn gần như không nhìn thấy bọn nó còn có cánh.
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Đúng là uy phong lẫm liệt.”
Ngu Thượng Nhung khinh thường: “So sánh với Cát Lượng, chênh lệch như trời với đất.”
Triệu Dục nói tiếp: “Có thể nói đội ngũ trăm kỵ binh này của Trâu Bình là đội quân mạnh nhất Đại Cầm, ngày đi vạn dặm. Đoạn thời gian trước nghe nói bọn hắn đến Thiên Khải Chi Trụ trong ‘Bình Đán’, không hề sử dụng phù văn thông đạo, bay từ ‘Bình Đán’ đến ‘Nhân Định’, không chỉ thu hoạch được vô số tài nguyên còn bay từ ‘Nhân Định’ về thanh liên, san bằng chư hầu khu vực đó. Đây là một đội ngũ truyền kỳ.”
Khổng Văn gật đầu: “Triệu công tử nói đúng. Trước đó ta cũng từng được nghe không ít chuyện xưa của đội ngũ này, thời điểm đó bốn huynh đệ bọn ta còn rất sùng bái và kính sợ bọn hắn.”
Khổng Vũ cũng lên tiếng: “Đại ca nói không sai, ta còn từng mơ ước được gia nhập vào đội ngũ này. Về sau mới tỉnh mộng, đó là việc không có khả năng.”
Khổng Văn cau mày hỏi: “Chẳng phải mục tiêu của ngươi vẫn luôn là liệp đội U Linh sao? Từ bao giờ lại biến thành đội ngũ này?”
“Ách… mơ ước trong một khoảng thời gian thôi mà. Ngoại trừ bọn hắn ta còn muốn gia nhập rất nhiều đội khác, chẳng hạn như… Khụ khụ khụ, đương nhiên so sánh với Ma Thiên Các, bọn hắn kém quá xa. Trước mặt Ma Thiên Các thì đám người này cũng chỉ là binh tôm tướng cua mà thôi. Cửu tiên sinh, ta nói có đúng không?” Khổng Vũ lau mồ hôi nói.
“Xí.”
Tiểu Diên Nhi xách tiểu Hỏa Phượng đi tới bậc thang ngồi xuống, bắt đều trêu chọc nó. Nàng không có hứng thú với loại tràng diện này.
Quả nhiên…
Một tên tu hành giả trên phi liễn bay ra nói với đám người: “Trí đại nhân có lệnh, đuổi bắt hung thủ về quy án, mong Triệu công tử phối hợp.”
Triệu Dục cao giọng nói: “Nói cho Trí đại nhân…”
“Chờ một chút.” Minh Thế Nhân ngắt lời Triệu Dục, ngẩng mặt nói, “Bảo tên họ Trí kia tự mình ra đây nói chuyện.”
Tu hành giả kia sững sờ, ấp úng không biết nói gì.
Minh Thế Nhân nói tiếp: “Triệu Dục dù gì cũng là vương gia do Tần Đế sắc phong. Ngươi là ai mà dám đứng đó la lối om sòm?”
Người kia giật nảy mình, bèn bay trở về phi liễn.
Minh Thế Nhân quay đầu vỗ vai Triệu Dục: “Ngươi là vương gia, phải có khí thế của vương gia.”
Triệu Dục khẽ gật đầu, trong lòng có chút cảm động. Hắn phát hiện địch ý của Minh Thế Nhân đối với mình đã không còn lớn như trước.
Có đôi khi hiện thực tàn khốc đến mức buồn cười. Hắn từng cho là, ngoại trừ mẫu thân ra, người tốt với hắn còn có Tần Đế, Tây tướng quân và toàn bộ Triệu phủ. Nhưng thật không ngờ hắn lại chỉ là con rối để người khác đùa bỡn. Tất cả đều là giả, mà người chân chính giúp đỡ hắn lại là đám “người xa lạ” này.
Không bao lâu sau.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử bay ra khỏi phi liễn, hạ xuống cách mặt đất mười mét thì dừng lại. Trí Văn Tử nói:
“Triệu công tử, lại gặp mặt.”
Triệu Dục đã không còn hiền lành nhu nhược như trước. “Trí đại nhân, ngươi chẳng thèm để ta vào mắt nhỉ.”
Trí Văn Tử nói: “Không dám.”
“Ngươi mang nhiều người như vậy đến đây là có ý gì? Muốn tịch thu Triệu phủ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận