Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 784

Xuyên Vân phi liễn theo dấu vết này bay thẳng đến Lương Châu. Lãnh La nói: “Thất quốc liên minh đã xâm lược tới nơi, e là gặp nhiều nguy hiểm, mọi người cẩn thận đề phòng.”
Đã ba ngày trôi qua, bốn người bọn họ rất lo lắng cho tình hình chiến trận ở Lương Châu. Vừa xử lý xong chuyện ở Lâu Lan bọn họ đã không ngừng nghỉ mà bay trở về.
Dọc theo con đường này, thỉnh thoảng lại xuất hiện vết tích chiến đấu, không còn một tấc đất nào hoàn hảo, khắp nơi đều là khung cảnh hoang tàn.
An Quy và Lan Hải cũng nhìn thấy, tinh thần rung động mạnh.
Tình cảnh sau trận chiến khiến ai nấy đều phải thất thần. Chiến tranh vốn đều tàn khốc như thế…
Những kẻ lòng lang dạ thú vĩnh viễn không hiểu được đạo lý này, chỉ mong thu hoạch được lợi ích từ chiến tranh.
Đến cuối cùng… có ai được lợi?
Ầm!
“A !” Tiếng kêu thảm vang lên. Vu Chính Hải vừa mới hung hăng đạp cho An Quy một cước.
An Quy vừa đau vừa mờ mịt: “Chuyện này… chuyện này đâu có liên quan đến ta?”
“Không liên quan thì không được đạp ngươi à?” Vu Chính Hải lạnh lùng nói.
“Ách… được, được chứ!” An Quy đưa tay che ngực. Lan Hải ngồi cạnh đã bị doạ đến mức mồ hôi đầm đìa.
“Đến Lương Châu rồi.” Đám người quan sát tình hình bên dưới.
Sau trận chiến, rất đông tu hành giả đều bận rộn bay tới bay lui trùng kiến thành trì. Trên tường thành, tu hành giả lau dọn vết máu, dưới tường thành, tu hành giả dời thi thể đi.
Ầm!
“A !” An Quy lại hét thảm một tiếng, âm thanh càng thêm thê lương.
Vu Chính Hải không đợi hắn nói chuyện đã lên tiếng: “Tâm tình không thoải mái nên đạp ngươi một cước, xin thứ lỗi.”
“Không, không, không dám…”
Thắng làm vua thua làm giặc, dù là vua của một nước như An Quy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cùng lúc đó, trong gian phòng ở Lương Châu Thành, Lục Châu khẽ mở mắt, chậm rãi đứng lên.
Việc tiếp theo chính là phải giải quyết vấn đề về thọ mệnh. Theo ghi chép của Lạc Thời Âm, muốn đột phá cửu diệp cần tiêu hao một ngàn hai trăm năm tuổi thọ, nói cách khác Lục Châu cần tích luỹ 876 tấm Thẻ Nghịch Chuyển mới có thể bước vào cảnh giới cửu diệp với trạng thái như hiện tại.
Mà bây giờ hắn mới có 33 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Không biết tu vi đề thăng có khiến Thẻ Nghịch Chuyển tăng thêm thọ mệnh không nhỉ?
Lục Châu còn chưa kịp sử dụng thẻ thì bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh: “Sư phụ, đại sư huynh trở về rồi! Còn mang theo thuỷ tinh cầu ký ức.”
“Bảo bọn hắn tới đây.”
“Vâng!”
Khi Vu Chính Hải bước xuống phi liễn, các đệ tử U Minh Giáo đứng nghênh đón xung quanh không hề nhận ra hắn. Tương tự, Vu Chính Hải cũng cảm thấy rất xa lạ với U Minh Giáo, chỉ cho rằng Ma Thiên Các được tu hành giả nghênh đón là chuyện bình thường.
Đồng môn còn chưa kịp hành lễ với nhau, đoàn người đã vội vã đi vào trong sân viện của Lục Châu.
“Vào đi.”
Minh Thế Nhân vừa bước vào vừa ném An Quy và Lan Hải ra giữa đại sảnh.
Thấy Lục Châu ngồi ngay ngắn trước mặt, hai người đều cả kinh, rung động không thôi, trong mắt toàn là sợ hãi.
Bọn hắn ngồi trên phi liễn phi hành lâu như vậy mới chạy đến được Lương Châu, vậy mà lão tiên sinh này lại tự mình bay về! Dựa vào tình hình sau trận chiến, rõ ràng thất quốc liên minh đã hoàn toàn bị dọn sạch. Cửu diệp toạ trấn Lương Châu rõ ràng đã giúp nơi này biến nguy thành an.
“Lão tiên sinh… An Quy xin đến thỉnh tội với ngài!”
“Lan… Lan Hải…”
Lan Hải còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Lục Châu phất tay áo, lạnh nhạt nói: “Kéo ra ngoài.”
“A?” Đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Minh Thế Nhân giật mình, vội vàng nói: “Đồ nhi minh bạch ý của sư phụ. Loại người hai mặt như thế không xứng được đối thoại với sư phụ, đồ nhi sẽ kéo hắn ra ngoài xử trảm!”
Hai chữ ‘xử trảm’ khiến Lan Hải ngã lăn quay bất tỉnh ngay tại chỗ. Nhưng việc đó cũng không thể cản trở Minh Thế Nhân lôi hắn ra ngoài.
Lúc này, quỳ dưới sảnh chỉ còn một mình An Quy.
Lãnh La lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm, chậm rãi đi tới trước mặt Lục Châu, dâng lên bằng hai tay:
“Đây là thuỷ tinh cầu ký ức lấy được từ trong tay Bá Nạp gia tộc… Căn cứ vào lời của bọn hắn, Khương Văn Hư vẫn luôn nghiên cứu thuỷ tinh cầu nhưng không thu hoạch được gì.”
Lục Châu tiếp nhận hộp gấm đặt lên bàn, ánh mắt lại nhìn về phía An Quy.
“Khương Văn Hư ở Lâu Lan bao lâu rồi?”
An Quy thành thật trả lời: “Chỉ có mấy chục năm. Quốc sư… à không, tên âm hiểm xảo trá này thường xuyên du hành khắp nơi. Bây giờ ta mới biết hắn cũng làm quốc sư ở các tộc khác. Thật không ngờ hắn là loại tiểu nhân như thế.”
“Chuyện của Khương Văn Hư đã kết thúc. Nếu ngươi muốn thỉnh tội, vậy thì hãy thỉnh tội với hoàng đế Đại Viêm. Lão phu lười quản.” Lục Châu nói.
Cũng có nghĩa là, Lục Châu không phải hoàng đế Đại Viêm. Chuyện phân tranh giữa các nước tốt nhất nên để người chuyên nghiệp xử lý thì hơn.
Cắt đất cũng được, bồi thường cũng được, thần phục tiến cống cũng được, cứ tuỳ vào hoàng đế Đại Viêm xử trí.
Mồ hôi ướt đẫm trên trán An Quy. “Xin nghe theo lời lão tiên sinh.”
Vấn đề là… ai mới là hoàng đế Đại Viêm vậy?
Lúc này, Diệp Thiên Tâm bước vào, khom người hành lễ với sư phụ rồi bẩm báo:
“Sư phụ, gần đây tình hình Thần Đô vẫn ổn định, văn võ bá quan hành xử đúng mực, các đệ tử U Minh Giáo đều được trọng dụng. Chỉ là vị trí hoàng đế… nhất thời khó có thể quyết định.”
Theo suy nghĩ của văn võ bá quan thì nên để người có huyết mạnh chính thống danh chính ngôn thuận lên kế thừa vương vị, mà người phù hợp với điều kiện này chỉ có tam hoàng tử, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử.
Giang Ái Kiếm không thích hoàng vị, tứ hoàng tử không rõ tung tích, ngũ hoàng tử lại hơi nhu nhược. Cho dù bọn hắn nguyện ý vẫn phải xem ý của Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải như thế nào, vì thiên hạ này do chính tay hắn đánh hạ.
Lục Châu nhìn thoáng qua Vu Chính Hải đứng bên cạnh rồi nói: “Tạm thời gác lại.”
“Vâng.”
“Tạm thời giam giữ hắn.” Lục Châu vung tay áo. An Quy bị giải ra ngoài.
Mọi người đều hiểu được ý của Lục Châu. Hiện tại Vu Chính Hải còn chưa khôi phục ký ức, Lục Châu muốn tôn trọng lựa chọn của hắn.
Nhìn sang Vu Chính Hải mờ mịt đứng bên cạnh, Lục Châu xua tay nói: “Nếu không còn việc gì khác thì lui xuống đi.”
Mọi người hành lễ rồi rời khỏi phòng.
Vu Chính Hải cảm thấy rất đau đầu, vừa ra khỏi phòng, bước chân hắn có vẻ xiêu vẹo.
Minh Thế Nhân thấy vậy bước tới đỡ lấy Vu Chính Hải. “Đại sư huynh, huynh không sao chứ?”
“Ta… ta không sao.”
“Hiện tại thân thể của huynh sao có thể chịu được cực nhọc, mau về sớm nghỉ ngơi nào.” Minh Thế Nhân đỡ Vu Chính Hải đi về phía một sân viện khác.
Vừa đi mấy bước, Chư Hồng Cộng đã xuất hiện trong tầm mắt. Minh Thế Nhân lập tức ngoắc tay: “Lão bát, lại đây. Mau đỡ đại sư huynh về phòng nghỉ ngơi, ta còn có việc.”
Chư Hồng Cộng uỷ khuất nói: “Đệ cũng có việc mà!”
“Đệ thì có việc cái rắm ấy, mau đi!”
“Vâng.” Chư Hồng Cộng đành phải đỡ Vu Chính Hải, Minh Thế Nhân xoay người rời đi.
Đi trên đường, Vu Chính Hải cũng cảm thấy ái ngại, bèn nói: “Ta tự đi được rồi.”
“Đại sư huynh, huynh thật chẳng nhớ gì cả sao?” Chư Hồng Cộng dè dặt hỏi dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận