Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1097

Khai Mệnh Cách chẳng khác nào dùng Mệnh Cách Chi Tâm điêu khắc vào trong Mệnh Cung, cảm giác đau đớn xuất hiện cũng không có gì lạ, đặc biệt không được lợi dụng nguyên khí để chống cự, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả của Mệnh Cách Chi Tâm.
Lục Châu ngồi xếp bằng, cơn đau này đối với hắn mà nói thì không thấm vào đâu, nhẫn nhịn một lát là được.
Quá trình kéo dài khoảng một canh giờ, rốt cuộc cảm giác đau đớn cũng biến mất.
“Mệnh Cách Chi Tâm…” Lục Châu quả quyết lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra khỏi Mệnh Cung. Viên Mệnh Cách Chi Tâm lúc này vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, năng lượng vẫn còn, sinh cơ đầy đủ.
Xoẹt !
Khu vực Mệnh Cách vẫn lõm xuống theo hình Mệnh Cách Chi Tâm, bắt đầu hấp thu thọ mệnh…
giảm 100 ngày.
giảm 200 ngày.
giảm 200 ngày…
Thấy giá trị sinh mệnh không ngừng giảm xuống, Lục Châu yên lòng. Chỉ cần không rút ra tuổi thọ nghịch chuyển là được. Nếu không lão phu thật vất vả mới trẻ đi trăm tuổi lại hoá thành lão già thì tức chết.
Nghĩ tới đây, Lục Châu không khỏi hoài niệm thời còn đi học trên Địa Cầu, khi đó hắn được không ít nữ sinh theo đuổi… lúc đó là phiền não, mà bây giờ lại trở thành những ký ức đẹp.
Mệnh Cách hấp thu thọ mệnh tốn không ít thời gian. Lục Châu không chú ý đến Mệnh Cung nữa mà mặc niệm khẩu quyết, nhìn xem tình hình Lục Ly và lão bát thế nào.
Quang mang xanh thẳm bọc quanh mắt, hình ảnh xuất hiện.
Đương Khang nằm dưới chân Chư Hồng Cộng ngáy o o, mà Chư Hồng Cộng ngồi ngay ngắn trên ghế, đối diện là Lục Ly.
“Ngươi có thể thuận lợi khai cửu diệp cũng là nhờ phương pháp trảm kim liên này.” Lục Ly nói.
“Đó là đương nhiên, khi sư phụ ta đưa ra phương pháp trảm liên, toàn bộ Đại Viêm đều phải bái phục.”
“Nhưng mà… không có kim liên, sau này làm cách nào để khai Mệnh Cách? Mệnh Cách cần phải có liên toạ.”
“Cửu diệp cũng không tệ. Ta hiện tại đã là vô địch ở hoàng liên giới, không cần trở về nữa. Ta dự định sẽ sống ở đây, cưới mấy nàng vợ xinh như hoa. À phải, ta cũng sẽ tìm vợ cho ông, chỉ cần ông muốn…” Chư Hồng Cộng nói.
Lục Ly nhíu mày. “Ngươi đã đáp ứng ta sẽ trở về.”
“Ở lại hoàng liên giới không tốt sao? Vì sao phải trở về? Chỉ cần chúng ta không tự tìm đường chết, ở nơi này chúng ta là lão đại. Nghiêm ngặt chấp hành kế hoạch nuôi nhốt sẽ không xuất hiện cự thú, sau này ta cũng không tấn thăng thập diệp làm gì, các đại năng hắc liên cũng không có cơ hội tìm thấy chúng ta.” Chư Hồng Cộng vui vẻ nói.
Chân mày Lục Ly càng nhíu chặt hơn. Chư Hồng Cộng lúc này như đã biến thành người khác.
Lục Ly không phải là chưa từng có suy nghĩ như vậy, con người đều là tục nhân, đổi lại là người khác thì cũng sẽ nghĩ như Chư Hồng Cộng thôi.
“Bây giờ ngươi chẳng qua là bị vị trí trước mắt làm cho choáng váng đầu óc.” Lục Ly lắc đầu.
“Ta rất tỉnh táo…”
Chư Hồng Cộng đáp, “Các ngươi đều cho rằng ta là đồ ngốc, kỳ thực các ngươi mới ngốc đó. Cuộc sống như hoàng đế thế này không thoải mái sao? Hắc hắc, nơi này quả thực là thiên đường, ta thích nơi này!”
“Nhưng ngươi đã đáp ứng ta…”
“Ta đâu có nói là lúc nào.” Chư Hồng Cộng nhún vai.
“Ngươi không sợ sư phụ ngươi lo lắng, sẽ đi tìm ngươi?”
“Chuyện này…” Chư Hồng Cộng ngẩn ra, nghĩ ngợi một lát rồi mới nói:
“Hầy, sư phụ đối với ta ân trọng như núi, đại sư huynh, nhị sư huynh, thất sư huynh đều chẳng khác gì thân nhân ta. Phải tìm cơ hội đưa mọi người đến đây hưởng phúc mới được!”
“Tiền bối? Sao mặt người tái nhợt vậy… mau mau uống miếng nước nè.” Chư Hồng Cộng đứng dậy rót nước.
“Không cần.” Lục Ly cao giọng nói, “Chư Hồng Cộng, số phận đã định sẵn ngươi sẽ không thể sống như hoàng đế ở chỗ này.”
“Ta đang sống như hoàng đế đây!” Chư Hồng Cộng nhún nhún vai, không hiểu Lục Ly đang nói gì.
Lục Ly nghẹn lời.
“Trên người ngươi có khí tức Thái Hư, Đương Khang khăng khăng một mực đi theo ngươi cũng là vì muốn được khí tức Thái Hư tẩm bổ mà trưởng thành, ngươi thật sự cho rằng vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái của mình hấp dẫn được nó? Cuối cùng đến một ngày ngươi sẽ trở thành cường giả, phải thay mặt những con người thấp cổ bé họng đối phó với thiên địa rằng buộc, đối phó với các loại cấm khu… Đây là sứ mệnh của ngươi, cũng là tương lai của ngươi! Ngươi vĩnh viễn không thể tránh thoát!” Lục Ly nói luôn một tràng.
Chư Hồng Cộng hoàn toàn sửng sốt.
Trong đại điện lâm vào yên tĩnh. Trầm mặc một lúc lâu, Chư Hồng Cộng mới lắc đầu nói: “Ta mặc kệ cái gì mà sứ mệnh, ta chỉ mưu cầu có thế này thôi.”
“Bùn nhão không trét được tường!” Lục Ly tức giận mắng.
“Ngươi không phải sư phụ ta. Ngoại trừ sư phụ, ai cũng đừng hòng quản ta!” Chư Hồng Cộng ngồi tựa vào ghế, hai chân bắt chéo rung rung đùi.
To gan !
Đột nhiên trong não hải Chư Hồng Cộng truyền đến một tiếng sấm khiến lông tóc toàn thân hắn dựng đứng. Tiếng sấm này vô cùng quen thuộc, hệt như lời răn dạy của sư phụ hắn ngày ngày nghe được trên Ma Thiên Các.
Toàn thân Chư Hồng Cộng run bắn, hắn lập tức quỳ phịch xuống đất, không ngừng lễ bái về phía cửa điện. “Sư phụ! Đồ nhi sai rồi! Đồ nhi sai rồi!!”
Lục Ly ngơ ngác nhìn Chư Hồng Cộng dập đầu, trong lòng không khỏi toát ra một suy nghĩ, Chư Hồng Cộng đây là đang diễn kịch?
Cùng lúc đó.
Sau khi quát lên hai tiếng “To gan”, Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu bỗng chốc cạn sạch.
Hình ảnh đứt đoạn. Tình hình trong Dưỡng Sinh điện vô cùng hỗn loạn, bàn ghế biến thành bã vụn, cột trụ rạn nứt, không còn nơi nào nguyên vẹn.
Bên ngoài đại điện, bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các bay ngược ra sau, miệng phun máu.
“Lão Phan, đều là tại ngươi bày đầu… chọc cho Các chủ tức giận.”
“Không thể trách lão hủ nha… làm sao lão hủ ngờ được.”
Phịch phịch… Bốn người rơi xuống đất.
Hạ Trường Thu từ xa đi tới, vừa vuốt râu vừa kỳ quái hỏi: “Bốn vị trưởng lão đang làm gì thế?”
Bốn người lập tức đứng dậy, bày ra dáng vẻ cao nhân trấn định, ưỡn ngực nói: “Đây là một phương pháp tu hành đặc thù, ngươi không biết nhiều, nhìn không hiểu đâu.”
Phan Ly Thiên mặt không đỏ tim không đập nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận