Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 908

Trong gian phòng, Lục Châu đang nhắm mắt suy nghĩ phải làm sao để lấy lại thuỷ tinh cầu ký ức trong tay Phi Tinh Trai. Hay là bây giờ hắn đến Cửu Trọng Điện một chuyến, thừa cơ đánh hạ Diệp Chân hoặc Trai chủ Trần Thiên Đô để đổi lấy?
Trước mắt đây là một cơ hội tốt.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vừa định chuẩn bị tới Cửu Trọng Điện thì Hạ Trường Thu đột ngột quay trở lại biệt uyển, vẻ mặt hớt hơ hớt hải, khom người nói:
“Lục tiền bối, không ổn rồi.”
“Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Mạnh Trường Đông dẫn theo hơn ngàn tu hành giả đang bay về phía Thiên Liễu Quan, trong vòng hai canh giờ nữa sẽ tới.” Hạ Trường Thu có thể giúp Thiên Liễu Quan sinh tồn đến nay đương nhiên có không ít thủ đoạn, loại hành động gióng trống khua chiêng của đối phương đương nhiên hắn có thể biết được từ sớm.
Lục Châu nhíu mày. “Xem ra lão phu đã xem thường Phi Tinh Trai rồi.”
Đây là đang khi dễ lão phu không có phân thân thuật?
Cửu Trọng Điện có Tư Không Bắc Thần, lại thêm năm vị thủ toạ và trận pháp bảo hộ, hẳn là sẽ không xảy ra nhiễu loạn quá lớn.
Thiên Liễu Quan thì khác, Phi Tinh Trai làm vậy rõ ràng là muốn ra tay trấn áp, tiêu diệt Thiên Liễu Quan. Diệp Chân quả nhiên có không ít thủ đoạn.
“Lục tiền bối, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng, việc này cứ giao cho hai đồ nhi của lão phu.”
“Xin nghe theo ý của Lục tiền bối.” Hạ Trường Thu nhanh chóng xoay người rời đi phân phó người phòng thủ.
Lục Châu ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn, sắc mặt lạnh nhạt. Đã như vậy thì lấy cứng đối cứng thôi.
Bên phía Cửu Trọng Điện.
Sau hai lần dùng âm công truyền âm mà vẫn không thấy người bước ra nghênh đón, Diệp Chân khom người nói với người ngồi trong phi liễn:
“Không ngoài dự liệu của ta, năm người này không chịu lộ diện.”
Trong phi liễn vang lên một giọng nói già nua mà trầm thấp. “Tiếp tục gọi.”
“Vâng.”
Diệp Chân lại cao giọng nói: “Phi Tinh Trai Diệp Chân, cầu kiến Tư Không tiền bối.”
Tiếng như kình lôi, lớn hơn hai lần trước nhiều. Đạo văn trên bầu trời Cửu Trọng Điện khẽ rung động.
Rốt cuộc Diêu Thanh Tuyền cũng xuất hiện, hắn trừng mắt nhìn Diệp Chân. “Diệp Chân, Cửu Trọng Điện là nơi để ngươi giễu võ giương oai?”
Diệp Chân chắp tay nói: “Đã quấy rầy, mong thứ lỗi.” Không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Diêu Thanh Tuyền là người đứng đầu trong năm vị thủ toạ, khi gặp Diệp Chân hắn cũng phải cả kinh. Nếu Diệp Chân cất lời mắng chửi hắn sẽ vui vẻ hơn nhiều, điều đó chứng tỏ lòng dạ Diệp Chân nông cạn. Nhưng người này lại co được giãn được, nhất định là người rất khó đối phó.
“Điện chủ cho mời.”
Dù sao cũng đã hẹn từ ba ngày trước, muốn lơ cũng không lơ quá lâu được.
Một lão giả từ trong phi liễn bay ra, thân mặc bạch sắc trường bào, trên đầu quấn khăn. Lão giả không thèm nhìn đến Diêu Thanh Tuyền, thân ảnh nhanh như thiểm điện bay về phía Thánh Cung.
Đây chính là Trai chủ Phi Tinh Trai, Trần Thiên Đô.
Không bao lâu sau, Trần Thiên Đô và Diệp Chân đã đến trước cửa Cửu Trọng Thánh Cung. Nữ hầu khom người đứng thành hai hàng. Trần Thiên Đô bước vào đại điện.
Vù! Một chén rượu bay tới.
“Để ta.” Diệp Chân bước lên, bàn tay vươn ra, năm ngón tay thon dài làm động tác phẩy mạnh như quạt ba tiêu. Chén rượu dừng lại giữa không trung.
Răng rắc…
Rượu trong chén rơi ra ngoài một ít, mấy giọt rượu trong khoảnh khắc ngưng kết thành băng bắn về phía trước.
Vù vù vù!
Đám băng nhận bay được nửa đường thì đột nhiên biến mất như thể vừa đâm vào một bước tường vô hình.
“Ngươi chính là thiên tài tuyệt thế Diệp Chân rất nổi danh gần đây?” Âm thanh ổn trọng và uy nghiêm vang lên.
Diệp Chân khom người: “Diệp Chân bái kiến Tư Không tiền bối.”
Vù vù vù! Băng nhận đột nhiên lượn vòng bắn ngược trở lại.
Diệp Chân giận dữ, vừa định đưa tay lên đỡ thì Trần Thiên Đô đột nhiên hờ hững nói:
“Được rồi.”
Một cơn sóng nhiệt ôn nhuận thổi tới, chỉ trong giây lát đã sấy khô đám băng nhận.
Trần Thiên Đô chậm rãi đi vào. Bên trong đại điện có một bàn trà, hai tấm bồ đoàn, bốn thị nữ, vừa đơn giản vừa ưu nhã.
Tư Không Bắc Thần ngồi xếp bằng đối diện bàn trà, làm tư thế mời.
Thân ảnh Trần Thiên Đô nhoáng lên, xuất hiện trước mắt Tư Không Bắc Thần, nhấc tay cởi áo choàng rồi ngồi xuống. Diệp Chân vội vàng bước lên cầm áo choàng cho hắn.
Hai người đều có mái tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tuỵ. Trần Thiên Đô nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi ngẩng đầu nói:
“Nghe nói Trần Bắc Chinh chết trong tay ngươi nên ta đến nhìn xem.”
Tư Không Bắc Thần không hề bất ngờ mà mỉm cười lắc đầu. “Ngươi đánh giá cao ta rồi.”
“Ồ?”
“Trần Bắc Chinh chỉ mới hơn ngàn tuổi. Chúng ta đều là những lão già sắp đến đại nạn, làm sao giết được hắn?” Tư Không Bắc Thần nói.
Hai mắt Trần Thiên Đô sáng ngời. “Ngươi vội vàng phủ nhận trách nhiệm như vậy là vì sợ triều đình sẽ đến hỏi tội?”
Tư Không Bắc Thần lắc đầu. “Trần Thiên Đô, nếu ta thật sự là người đã giết chết hắn thì ngươi đến đây chẳng phải cũng đang tìm chết hay sao? Ta có nên vui vẻ không nhỉ?”
Diệp Chân vọt lên trước một bước nhưng Trần Thiên Đô đưa tay ngăn lại. Năm vị thủ toạ lập tức xuất hiện ngoài cửa cung, chỉ cần Tư Không Bắc Thần hạ lệnh sẽ nhanh chóng xông vào.
Không khí đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm.
Diệp Chân cười nói. “Trai chủ đã dám đến đương nhiên là có chuẩn bị đầy đủ.”
Tư Không Bắc Thần liếc nhìn Diệp Chân rồi nhìn về phía Trần Thiên Đô.
Trần Thiên Đô nở nụ cười, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Nếu không phải ngươi giết Trần Bắc Chinh thì còn ai vào đây?”
Rốt cuộc cũng hỏi đến việc này.
Tư Không Bắc Thần lộ vẻ kính sợ: “Vị tiền bối này họ Lục.”
“Lục?”
Trần Thiên Đô và Diệp Chân cùng nghĩ lại xem tu hành giới có cường giả nào họ Lục không, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra.
“Lục tiền bối là người đã khai Mệnh Cách.” Tư Không Bắc Thần ném ra một quả bom.
Trần Thiên Đô đã chuẩn bị rất nhiều trước khi đến đây, tướng tài đắc lực nhất của hắn là Diệp Chân đã lên kế hoạch đầy đủ, nhưng khi hắn nghe được hai chữ “Mệnh Cách” thì sắc mặt rõ ràng trở nên cứng ngắc, vừa kinh ngạc lại vừa không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận