Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1960: Trương Hợp đại bại

Huyền Dặc đế quân đúng là muốn thử kiểm nghiệm tu vi hai người một lần, đáng tiếc thân phận của hắn không tiện làm thế, chuyện này mà truyền đi sẽ vô cùng mất mặt.
Ngu Thượng Nhung bỗng nói: “Nếu đế quân muốn luận bàn thì lúc nào cũng được. Nhưng đợi trận chiến giữa ta với Trương điện thủ kết thúc đã.”
“Vậy thì chờ các ngươi luận bàn xong.”
Nửa canh giờ sau.
Trương Hợp đã khôi phục sức lực, đứng giữa đấu trường chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Mời.”
Vụt !
Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ.
Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động, Trường Sinh Kiếm hoá thành một đạo kim sắc quang mang tấn công về phía Trương Hợp, tiết tấu tấn công so với Vu Chính Hải chỉ hơn chứ không kém.
Vu Chính Hải thấy thế nói: “Đệ cũng chẳng khác gì ta.”
“Lời này sai rồi.”
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân nhảy lên không trung, hai tay hợp lại.
Xung quanh hắn xuất hiện vòng xoáy kiếm cương nhiều vô số kể, đám kiếm cương vây tròn xung quanh, không gian cũng bị kiếm cương vặn xoắn đến biến dạng.
“Đây là…” Huyền Dặc đế quân nhướng mày nói: “Dùng kiếm để dẫn động đạo lực lượng?”
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên, toàn bộ kiếm cương trong nháy mắt tụ lại một chỗ, thân ảnh từ một hoá ba vọt về phía Trương Hợp.
Trương Hợp theo bản năng bày ra thế phòng ngự, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mông lung.
“Hỏng, không nhìn rõ!”
Trương Hợp cảm giác được không gian, tầm nhìn, thậm chí là thời gian cũng bị lực lượng kiếm cương ảnh hưởng đến, lập tức gọi ra pháp thân.
Ông !
Lực lượng khổng lồ phát tiết ra ngoài, Trương Hợp muốn dùng pháp thân đánh bay Ngu Thượng Nhung ra ngoài.
Nhưng khi tầm mắt trở nên rõ ràng trở lại, Ngu Thượng Nhung đã ở trước mặt hắn, ngũ chỉ như sơn đẩy về phía trước. “Chậm.”
Ầm!
Trương Hợp văng ngược ra ngoài.
Dù sao hắn cũng là cao thủ cảnh giới đạo thánh, trong khoảnh khắc bị đánh bay vẫn cố điều động nguyên khí.
Nhưng Ngu Thượng Nhung không cho hắn cơ hội này, chưởng thế đột nhiên biến đổi, trước mặt Trương Hợp xuất hiện từng đạo kim quang đánh tới.
“Đại Kết Định Ấn!” Trương Hợp đổi công thành thủ, lấy hắn làm trung tâm, một quầng sáng màu xanh hình thành ngăn trở đám kiếm cương kia.
Phanh phanh phanh…
Đại Kết Định Ấn rất giống với Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo. Ngu Thượng Nhung am hiểu nhất là tấn công, thấy vậy lập tức nảy sinh hứng thú.
“Vạn Vật Quy Nguyên!”
Toàn bộ kiếm cương tụ tập lại thành một đạo kiếm cương khổng lồ, đâm vào Đại Kết Định Ấn.
Thấy cảnh này, Huyền Dặc đế quân cũng phải gật đầu tán thưởng: “Kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không hề lãng phí một tia nguyên khí nào.”
Ầm!
Kiếm cương khổng lồ ghim vào tầng phòng ngự. Trương Hợp mặt đỏ tới mang tai, gân xanh bộc phát.
Chiêu phòng ngự này đã dùng hết toàn lực của hắn, nếu vẫn không ngăn trở được Ngu Thượng Nhung thì chẳng khác nào đã nói rõ hắn thất bại.
Trương Hợp gian nan ngẩng đầu nhìn lên, Ngu Thượng Nhung mỉm cười đạm nhiên nói:
Xin lỗi, ta chỉ mới dùng năm thành lực lượng.”
Xung quanh Trường Sinh Kiếm xuất hiện hơn mười đạo kim quang, tiếp tục dung nhập vào đạo kiếm cương khổng lồ.
Vốn còn đang giằng co với Đại Kết Định Ấn, nhưng sau khi mười đạo kim quang gia nhập, uy lực lập tức tăng lên mấy chục lần.
Trường Sinh Kiếm thế như chẻ tre phá tan Đại Kết Định Ấn thành từng mảnh nhỏ, mũi kiếm chĩa thẳng vào mặt Trương Hợp.
Chiến đấu kết thúc.
Trương Hợp không chống cự nữa. Mũi kiếm chỉ cách cổ hắn ba tấc, nếu tiến thêm một bước đã có thể nhẹ nhõm đâm thủng yết hầu.
Cương khí biến mất, kiếm cương cũng tiêu tán, chỉ còn lại một thanh Trường Sinh Kiếm.
Trường Sinh Kiếm quay đầu tra vào vỏ. Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Đa tạ.”
“Sao ngươi làm được như thế?” Trương Hợp hỏi.
Ngu Thượng Nhung hiểu rõ hắn đang hỏi cái gì, bèn đáp: “Kiếm cương ban đầu không phải để tấn công mà là để lưu lại đại đạo lực lượng, khiến không gian vặn vẹo.”
Trương Hợp bừng tỉnh đại ngộ.
Ngay cả Vu Chính Hải cũng hơi kinh ngạc. Hắn còn tưởng là lão nhị thích đánh chiêu thức hoa lệ như mình, thì ra là có mục đích khác.
“Thụ giáo.” Trương Hợp chắp tay nói, “Có lẽ lời của Thanh Đế bệ hạ là đúng.”
“Tại hạ chỉ biết da lông về kiếm thuật, không dám nhận là đệ nhất thiên hạ.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Huyền Dặc đế quân khẽ gật đầu tán thưởng: “Thắng không kiêu bại không nản, không tệ. Thanh Đế nguyện ý truyền thụ đao pháp và kiếm đạo tinh diệu như vậy cho các ngươi quả là đại ân.”
Thanh Đế lắc đầu nói: “Huyền Dặc đế quân, kiếm thuật của hắn không phải do bản đế dạy. Bản đế còn không dày mặt tới mức nhận hết công lao về mình.”
“Ồ?” Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói, “Đao kiếm chi đạo bậc này e là chỉ có người trong Thái Hư mới nắm giữ được.”
Thanh Đế nói: “Ngươi nói không sai, có thể phát huy đao kiếm chi đạo đến cảnh giới này cũng chỉ có Thái Hư. Nhưng bọn hắn vốn không phải người trong Thái Hư.”
“Thế gian rộng lớn không thiếu điều lạ.” Huyền Dặc đế quân gật đầu. “Được, vậy để bản đế quân tự mình kiểm nghiệm hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, xem bọn hắn có năng lực trở thành điện thủ tân nhiệm của Huyền Dặc điện hay không!”
Hắn vừa định động thủ, Thanh Đế đã cười trào phúng: “Ngươi thật sự muốn ra tay? Theo quy củ Thái Hư, bọn hắn thắng được điện thủ hiện tại thì đã có tư cách này.”
Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Bản đế quân cũng tán đồng, bọn hắn có tư cách.”
“Vậy ngươi còn đòi kiểm nghiệm cái gì? Chẳng lẽ Huyền Dặc điện lớn như vậy mà một đạo thánh cho ra hồn cũng không có?”
Ngu Thượng Nhung chắp tay nói với Huyền Dặc đế quân: “Nếu đại đế quân tự xuất thủ, tại hạ nhận thua.”
Đạo thánh sao có thể thắng được đại đế quân.
Thanh Đế nói: “Trương Hợp đã bại, vị trí điện thủ chính là của một trong hai người bọn hắn. Đừng trách bản đế không nhắc ngươi… có lẽ không bao lâu nữa, bọn hắn sẽ đủ thực lực để khiêu chiến cấp bậc đế quân. Đến lúc đó có khi cái ghế này của ngươi cũng không giữ được.”
Trên mặt Huyền Dặc đế quân không có biến hoá gì, nhưng trong lòng lại không vui.
Thanh Đế cũng vậy, Xích Đế cũng thế, kể cả Hắc Đế Bạch Đế… trước kia đều là nhân vật nhất đẳng trong Thái Hư, về sau bại trận rời khỏi nơi này. Nay bọn hắn mang theo oán khí trở về, Huyền Dặc đế quân cũng có thể hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận