Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1571

Lục Châu tiếp tục nói: “Lão phu thấy ngươi là người hiểu rõ lý lẽ nên mới nói cho ngươi biết. Nếu là người khác, ngay cả tư cách nói chuyện với lão phu cũng không có.”
Tần Nhân Việt cố nén nội tâm kinh ngạc, nhíu mày nói: “Lục huynh, chuyện này… rốt cuộc là thế nào?”
Lục Châu đứng lên, chắp tay đi tới vân đài nhìn về phía núi non chập trùng, chậm rãi kể lại:
“Trước kia lão phu từng bế quan trong hàn đàm trên đỉnh núi tuyết tại hồng liên giới, đột nhiên Tần Mạch Thương đánh lén lão phu. Lão phu thấy hắn còn quá trẻ nên chỉ trừng phạt bằng cách lấy đi một Mệnh Cách của hắn.”
Tần Nhân Việt trợn trừng mắt, một dòng điện càn quét toàn thân khiến lông tơ trên người hắn dựng đứng, theo bản năng lùi về sau một bước.
Lục Châu không để ý tới phản ứng của Tần Nhân Việt, tiếp tục nói:
“Không ngờ kẻ này hồ đồ ngu xuẩn không đổi tính, chẳng những không tiếp thu giáo huấn, còn mưu đồ báo thù.”
Giọng Tần Nhân Việt run lên: “Tần Mạch Thương là do Lục huynh giết chết?”
Lục Châu xoay người lại, ánh mắt thâm thuý nhìn Tần Nhân Việt: “Ngươi cảm thấy lão phu không nên giết hắn?”
Câu hỏi này khiến Tần Nhân Việt không thể phản bác.
Thấy không khí ngưng trọng, Minh Thế Nhân hừ một tiếng, nói:
“Tần Mạch Thương đầu tiên phái một đại quỷ nô đến, sau đó lại dẫn theo hai đại quỷ nô và người tự do Tần Nại Hà, thực lực của bọn hắn ngươi hiểu rõ nhất.”
Tần Nhân Việt cạn lời.
Minh Thế Nhân gằn từng chữ: “Nghe nói Tần Mạch Thương là người nối nghiệp của Tần chân nhân. Ta không tin Tần chân nhân không hiểu rõ tính nết của hắn.”
Lời này nói thẳng vào trọng tâm, trực tiếp đâm vào điểm yếu hại của Tần Nhân Việt.
Tần Nhân Việt đương nhiên hiểu tính cách Tần Mạch Thương, hắn quả thật là kẻ không khiến người ta bớt lo.
Từ nhỏ không có phụ mẫu quản giáo, lại thêm quan hệ với Tần Nhân Việt nên cả gia tộc không ai dám làm gì hắn. Dần dà mới dưỡng thành tính cách ngang ngược, không coi ai ra gì. Đến khi hắn trưởng thành, tính tình ngang ngược càng lúc càng nghiêm trọng.
Từ trên xuống dưới Tần gia đều không ai dám nói gì, hai đại trưởng lão lại càng bao che cho hắn.
Tần Nhân Việt thân là chân nhân, ngoại trừ lúc bế quan thì cũng phải xử lý vô số sự vụ, nào có thời gian giáo dục Tần Mạch Thương.
Vì thế, Tần Nhân Việt lệnh cho người tự do Tần Nại Hà ở bên cạnh Tần Mạch Thương, chính là để phòng ngừa hắn làm ra hành vi sai lầm.
Đáng tiếc… chuyện vẫn tới nước này.
Tần Nhân Việt thở dài một tiếng nói: “Ta không phải là không tin tưởng Lục huynh, Tần Mạch Thương tuy ngang ngược nhưng làm sao dám đánh lén chân nhân?”
Đây không phải là bị ngu sao?
Lục Châu lắc đầu nói: “Hắn chẳng khác gì lúc ngươi mới thấy lão phu.”
Câu này khiến Tần Nhân Việt á khẩu không thể trả lời.
Quả thật là như thế, khi mới gặp Lục Châu, Tần Nhân Việt thật sự không cảm thấy Lục Châu có điểm gì đặc biệt. Ngay cả chân nhân như hắn còn nhìn nhầm thì nói gì Tần Mạch Thương.
Đúng lúc này, một tên đệ tử đến bên cạnh Tần Nhân Việt, thấp giọng nói vài câu.
Tần Nhân Việt nhướng mày, lấy ra hai tấm phù chỉ rồi thiêu đốt. Hình ảnh xuất hiện.
“Tần chân nhân, ta đã tra ra chân tướng. Phản đồ Tần Nại Hà gia nhập Ma Thiên Các, người giết chết thiếu chủ chính là Các chủ Ma Thiên Các…” Tần Đức vừa nói được một nửa đã nhìn thấy Lục Châu đứng bên cạnh Tần Nhân Việt. “Lục các chủ?”
Tần chân nhân quả nhiên đi Nhạn Nam Thiên.
Nhưng mà xem tin tức ngài cũng nên tìm chỗ không người để xem chớ?
Lục Châu nhìn Tần Đức, thản nhiên nói: “Lão phu đã nói từ sớm, sẽ chờ ở Nhạn Nam Thiên.”
Tần Đức giật mình. Đúng là như vậy a…
Tần Nhân Việt nói: “Ta đã biết chuyện của Mạch Thương.”
Tần Đức kinh ngạc nói: “Ngài biết rồi?”
Tần Nhân Việt gật đầu: “Tần Nại Hà đang ở đâu?”
“Thiên Vũ Viện tại hồng liên giới.”
“Ta muốn tự mình nói chuyện với hắn.” Tần Nhân Việt nói.
Nhan Chân Lạc cười đáp: “Việc này dễ xử lý.” Nói xong Nhan Chân Lạc lấy ra một tấm vải bố rồi thiêu đốt phù chỉ.
Tư Vô Nhai cảm nhận được động tĩnh, lập tức mở ra hình ảnh rồi đi tới phòng của Tần Nại Hà.
Nhìn thấy Tần Nại Hà bị trọng thương, Tần Nhân Việt nói: “Tần Nại Hà.”
Tần Nại Hà kích động, vội vàng quỳ xuống đất nói: “Là ta không bảo vệ tốt thiếu chủ, lỗi của ta, chuyện này không liên quan gì đến Ma Thiên Các, mong chân nhân bớt giận!”
Mí mắt Tần Nhân Việt giần giật.
Tần gia nuôi hắn nhiều năm như vậy cũng không thấy hắn hốt hoảng, hiện tại mới gia nhập Ma Thiên Các mấy ngày đã nguyện ý gánh trách nhiệm một mình.
“Chuyện của Mạch Thương ta chỉ tin tưởng ngươi, lúc trước ta giao nó cho ngươi là vì hy vọng ngươi có thể quản giáo nó chặt chẽ. Mạch Thương chết, ta rất thất vọng. Nếu ngươi còn chút tình cảm ngày xưa thì lập tức nói rõ ràng sự việc cho ta nghe.” Tần Nhân Việt nói.
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên, không nói một lời.
Tần Nại Hà nghe vậy, lập tức kể lại toàn bộ chân tướng. Cuối cùng hắn đỏ mắt nói:
“Từng lời của ta đều là thật, để chứng minh bản thân, ta nguyện tự hao tổn ba Mệnh Cách để báo đáp ơn tri ngộ của chân nhân!”
Nói xong, hắn gọi ra Tinh Bàn, miệng phun một búng máu. Tinh Bàn chỉ có mười lăm Mệnh Cách.
Khi Tần Nại Hà chuẩn bị hạ thủ, Tư Vô Nhai đánh ra một chưởng ấn nện vào cánh tay hắn. “Ngươi điên rồi à?”
Tần Nại Hà nhịn đau nói: “Mạch Thương sai, nhưng ta gia nhập Ma Thiên Các chính là bất trung với Tần chân nhân.”
Khoảng thời gian này Tư Vô Nhai đã trấn an hắn không ít lần. Không ngờ Tần Nại Hà thông minh cơ trí, nhưng trong việc này lại có khúc mắc nặng nề như vậy.
Tư Vô Nhai cười ha hả nói: “Cái thứ chân nhân cứt chó gì? Nếu thật sự tin tưởng ngươi thì đã dành thời gian đi gặp ngươi một lần rồi. Nếu thật sự tin tưởng ngươi thì khi xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không cho ngươi một cơ hội để giải bày?”
Tần Nhân Việt câm nín.
Không biết vì sao, bị Tư Vô Nhai mắng nhưng hắn lại không tức giận.
Tần Nại Hà nhìn Tư Vô Nhai, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận