Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1861: Thiên phú kém nhất là chân nhân

Hắn từng dạy dỗ các đồ đệ rằng, một người tu hành thành công là nhờ chín phần nỗ lực, chỉ có một phần thiên phú. Đáng tiếc là, hầu hết mọi người đều bị một phần thiên phú này đánh bại.
Tiểu Diên Nhi ấm ức nói: “Đồ nhi đã rất cố gắng mà sư phụ. Nếu người đồng ý, đồ nhi lập tức về khai Mệnh Cách thứ hai mươi mốt. Đằng nào thì Mệnh Cung cũng đã mở ra hạn mức cao nhất rồi, chẳng bằng khai cho bằng hết Mệnh Cách.”
Mệnh Cung đã mở ra hạn mức cao nhất?
Trần Phu nhíu nhíu mày hỏi lại: “Chờ một chút, ngươi vừa nói là Mệnh Cung của ngươi đã mở sẵn hạn mức cao nhất?”
Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Đúng vậy nha, sao thế ạ?”
“Có thể cho ta xem một lần không?”
“Việc này…”
Tiểu Diên Nhi nhìn sư phụ, thấy sư phụ gật đầu mới gọi ra liên toạ.
Ba mươi sáu khu vực Mệnh Cách trong liên toạ đều mở ra sẵn, không hề bị hình tam giác nào che đậy, trong đó có hai mươi khu vực toả ra quang mang nhàn nhạt.
Trần Phu câm nín.
Hắn thật sự rất muốn tóm lấy Tiểu Diên Nhi, nạp nàng vào dưới trướng mình, nhưng đây chỉ là mơ ước mà thôi.
Đồ nhi ngoan đều là của nhà người ta!
“Nha đầu, thiên phú của ngươi vạn người không được một. Càng như thế ngươi càng không nên vội vàng xao động. Con đường tu hành mênh mông, ngươi mới tu luyện hơn trăm năm đã có hai mươi Mệnh Cách… nếu không phải có sư phụ ngươi làm chứng, ta tuyệt đối sẽ không dám tin.” Trần Phu nói.
“Nha…” Tiểu Diên Nhi gật gật đầu. “Đa tạ Trần đại thánh nhân chỉ giáo, ta sẽ tận lực khai Mệnh Cách chậm một chút. Chờ mấy hôm nữa rồi mới khai tiếp.”
Lục Châu nói: “Nha đầu này được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng, tốc độ tu hành sẽ càng nhanh hơn trước.”
Trần Phu suýt chút nữa đã quên mất việc này, bèn gật đầu: “Được rồi, xem ra Ma Thiên Các rất nhanh sẽ có thêm một vị đạo thánh.”
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nói: “Mở ra hạn mức cao nhất chẳng phải sẽ thành Chí Tôn sao?”
Trần Phu lắc đầu: “Dù cho ngươi có ba mươi sáu Mệnh Cách thì cũng chỉ là đại đạo thánh ba mươi sáu Mệnh Cách. Muốn thành Chí Tôn thì phải có ngộ tính và kỳ ngộ. Trừ phi ngươi có hạt giống Thái Hư mới có thể bất chấp mấy điều này, còn tu hành giả thông thường muốn thành Chí Tôn thì khó như lên trời.”
“Ta có hạt giống Thái Hư mà.” Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nói.
Trần Phu giật mình.
Lục Châu gật đầu, xua tay bảo: “Được rồi, không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống đi.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi rời khỏi đài cao.
Lục Châu nói: “Nha đầu này đúng là có hạt giống Thái Hư trong người, cho nên lão phu không hề lo lắng việc tu hành của nàng.”
Trần Phu nhìn Tiểu Diên Nhi, sắc mặt ngưng trọng: “Ngươi đến Văn Hương Cốc là quyết định chính xác. Thái Hư rất thích nhân tài, nếu để bọn hắn biết sự tồn tại của nha đầu này thì e là sẽ không từ mọi thủ đoạn để cướp đoạt.”
Lục Châu gật đầu tán đồng. “Văn Hương Cốc đúng là một nơi tuyệt hảo.”
Trần Phu nhìn các đồ đệ Ma Thiên Các, bỗng tán gẫu một câu để cho tâm lý mình cân bằng trở lại:
“Trong Ma Thiên Các, đệ tử nào có thiên phú kém cỏi nhất?”
Lục Châu chỉ vào Đoan Mộc Sinh: “Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh.”
“Tu vi của hắn thế nào?” Trần Phu hỏi.
“Đoan Mộc Sinh là người chăm chỉ và khắc khổ nhất trong các đệ tử Ma Thiên Các, hắn tu luyện Thiên Nhất Quyết, chỉ là thiên phú rất kém, tốc độ tiến bộ cực kỳ chậm chạp. Sau này có được kỳ ngộ, thực lực tổng hợp hẳn là… ngang với chân nhân.” Lục Châu trần thuật lại sự thật khách quan.
Tâm lý không cân bằng nổi mà!
Nhớ tới cảnh tượng Đoan Mộc Sinh và Trương Tiểu Nhược luận bàn, Trần Phu nói: “Hắn là ma.”
Lục Châu hừ nhẹ một tiếng: “Cái gì gọi là ma? Chỉ là một loại thành kiến của nhân loại dùng để mô tả người không chung lập trường với mình mà thôi.”
“Nhưng trong cơ thể của hắn ẩn chứa lực lượng suy bại có tính chất phá hoại.”
“Tất cả các loại lực lượng đều có tính phá hoại. Chẳng lẽ người người đều là ma?” Lục Châu hỏi lại.
Trần Phu nghe vậy, khẽ gật đầu tán đồng: “Hay cho một câu người người đều là ma… Có lẽ trên đời này không có ma, ma chỉ là một cách nói do nhân loại bày ra.”
“Từ khi lão phu xưng bá kim liên giới, có vô số người gọi lão phu là đại ma đầu. Thời điểm đó danh tiếng Ma Thiên Các cũng lưu truyền rộng rãi, nhưng ngươi có biết cũng có rất nhiều người gọi chúng ta là Thánh Thiên Các không? Có thể thấy, ma chỉ là một loại danh xưng, có thể cải biến tuỳ thời tuỳ lúc.”
Trần Phu gật đầu, hoàn toàn tán thành.
Lúc này, Trần Phu thở hổn hển, sắc mặt càng thêm tiều tụy. Lục Châu lập tức nói: “Vươn tay ra.”
Trần Phu đặt tay lên bàn đá, Lục Châu bắt mạch một lúc, sau đó nhíu mày. Lục Châu cảm giác được trong cơ thể Trần Phu có một lực lượng đặc thù đang không ngừng ăn mòn sinh mệnh hắn, tựa như kịch độc mãn tính. Trước đó Lục Châu đã thi triển thần thông trị liệu nhưng cỗ lực lượng này vẫn có thể chống cự như thường.
“Không hổ là thủ đoạn của Thái Hư Đại Đế.” Lục Châu nói.
Trần Phu bình tĩnh đáp: “Đại Đế am hiểu nhiều loại đạo lực lượng và thiên địa quy tắc. Đây đối với hắn chỉ là chút điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.”
“Chí Tôn cũng là người, mà người thì đều có nhược điểm.” Lục Châu nói, “Nếu ngươi chết, lão phu sẽ thử sử dụng Phục Sinh Hoạ Quyển để cứu ngươi xem sao.”
Lại là làm chuột bạch nha.
Trần Phu nhìn Lục Châu, nghiêm túc hỏi: “Lục lão đệ có thể thật lòng trả lời ta một câu này không?”
“Mời nói.”
“Ngươi muốn cùng Thái Hư là địch?” Trần Phu hỏi.
Sự cường đại của Thái Hư không cần nói cũng biết, một người muốn chống lại Thái Hư gần như chẳng có chút hy vọng nào. Mà từ thái độ của Lục Châu, Trần Phu có thể cảm giác được bọn hắn chán ghét Thái Hư cực kỳ. Đây không phải là thành kiến tạo thành từ một sớm một chiều.
Lục Châu đáp: “Là Thái Hư muốn cùng lão phu là địch.”
Cho dù Trần Phu đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị sự điên cuồng và lớn mật của Lục Châu làm cho kinh ngạc.
Nói một câu khó nghe, cho dù toàn bộ tu hành giả cửu liên cộng lại thì trong mắt Thái Hư cũng chỉ là một đáp ô hợp mà thôi.
Trần Phu thở dài nói: “Ngươi có nắm chắc không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận