Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 944

“Diệp Chân là người Anh Mộc Quốc, cả đời thờ phụng tà vật Cửu Anh. Pháp thân của hắn chính là con vật tà ác Cửu Anh này.” Nhiếp Thanh Vân nói.
Diệp Chân khẽ ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thanh Vân, trong mắt hiện ra sát khí nhưng miệng vẫn cười nói:
“Nhiếp tông chủ lại có thể nói ra lời nói bịa đặt trơn tru như thế sao? Vân Sơn Kính là bảo vật của mười hai tông Vân Sơn các ngươi, ngươi bảo các đệ tử Vân Sơn làm sao tin lời ngươi được đây?”
Đám đệ tử đưa mắt nhìn nhau.
“Lão phu tin tưởng.” Lục Châu lạnh nhạt ngồi thẳng người lên.
“Ngươi tin tưởng thì có ích lợi cái rắm gì! Chỉ là một tên cửu diệp mà thôi, trước mặt thập diệp không tới lượt ngươi xen vào.” Một tên trưởng lão bát diệp nổi giận nói.
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn không nói gì. Nhưng Tư Không Bắc Thần ngồi bên cạnh đã nâng tay lên, đầu ngón tay xuất hiện hồng cương rồi vù một tiếng, đâm thủng ngực tên trưởng lão kia.
“Ngươi !” Hai mắt tên trưởng lão trừng to, máu tươi cuồn cuộn chảy ra từ lỗ hổng giữa lồng ngực, hơi thở chợt biến mất, hắn ngã người về phía sau, ngoẹo đầu không còn khí tức.
Đám người chấn động. “Tư Không lão tặc!”
Tư Không Bắc Thần lắc đầu, lạnh lùng nói: “Chỉ là bát diệp mà cũng dám lớn tiếng ở chỗ này? Không cần Lục huynh động thủ, để ta xử lý hắn là được.”
Đám trưởng lão và đệ tử Vân Sơn đã thành công chọc giận Tư Không Bắc Thần. Diệp Chân không nói gì, kế hoạch này đang phát triển theo hướng mà hắn đã chuẩn bị từ trước.
Nhưng Nhiếp Thanh Vân lại lần nữa lên tiếng: “Chết cũng chưa hết tội!”
“Tông chủ, ngài…?” Đám người Vân Sơn lại ngây ngốc thêm lần nữa, Tông chủ vì sao lại đứng về phía người ngoài?
Nhiếp Thanh Vân nhìn đám trưởng lão và đệ tử Vân Sơn, âm trầm nói: “Đừng quên ta mới là Tông chủ của các ngươi! Kẻ nào dám tự tiện gây rối ta sẽ giết kẻ đó trước!”
Thấy Tông chủ đã động sát khí, đám đệ tử Vân Sơn không còn dám nói gì, đặc biệt là sau khi Tư Không Bắc Thần giết một trưởng lão bát diệp.
“Cả đời Diệp Chân thờ phụng tà vật, hắn dùng thủ đoạn bắt giết tu hành giả rồi dùng pháp thân cướp đoạt tu vi và sinh mệnh của người đó để bổ sung cho Cửu Anh của hắn.” Nhiếp Thanh Vân nói.
Đám người Vân Sơn lộ vẻ không tin. Diệp Chân không nhịn được đứng dậy vỗ tay, cười nói: “Rất đặc sắc.”
“Ta vốn cho rằng ngươi sẽ có chừng có mực, nhưng không ngờ ngươi lại lợi dụng Tạ Huyền, xúi giục đám trưởng lão Vân Sơn rồi giết ba mươi đệ tử Nguyên Thần cảnh của chúng ta… Diệp Chân, ngươi quá lắm rồi!” Nhiếp Thanh Vân nâng tay.
Ông !
Một toà pháp thân cao hai mươi trượng xuất hiện trên Vân Sơn đài chấn nhiếp toàn bộ đám đệ tử, như thể để biểu hiện hắn mới là Tông chủ mười hai tông Vân Sơn.
“Tư Không lão tặc, ta và ngươi đúng là có mâu thuẫn… Nhưng nếu ngươi tin ta thì hãy cùng ta liên thủ diệt trừ Diệp Chân.” Nhiếp Thanh Vân biết rõ một mình mình không làm gì được Diệp Chân, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nếu để Cửu Trọng Điện liên thủ với Phi Tinh Trai thì Vân Sơn của hắn chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Chỉ hy vọng Cửu Trọng Điện sẽ không nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng.
Tư Không Bắc Thần nói: “Ta phải xem quyết định của Lục huynh đã.”
Nhiếp Thanh Vân đưa mắt nhìn Lục Châu… Vì sao đến lúc này rồi mà Tư Không Bắc Thần còn cung kính với lão giả này như vậy?
Lục Châu chậm rãi đứng dậy. Toàn bộ đồ đệ và đám người Thiên Liễu Quan, Cửu Trọng Điện cũng đứng lên theo.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, vừa nhìn Diệp Chân vừa nói: “Lão phu cũng rất tò mò muốn biết lời Nhiếp Thanh Vân nói là thật hay không.”
“Hả?” Diệp Chân nhướng mày ngẩng đầu nhìn Lục Châu.
Lục Châu lật tay, Thái Hư Kính xuất hiện, nguyên khí rung động cộng hưởng tạo ra tiếng ông ông. Kim quang từ Thái Hư Kính bắn ra ngoài, rọi vào thân thể Diệp Chân.
Lão phu không tin vũ khí hoang cấp cũng không phân biệt được thật giả.
Ông !
Toà pháp thân xuất hiện sau lưng Diệp Chân. Phàm là những đệ tử hoặc trưởng lão Vân Sơn đứng gần hắn đều trợn tròn mắt, toàn thân nổi gai ốc, run rẩy lui về sau!
“Đây là... !”
Xuất hiện trước mắt mọi người là một toà pháp thân hình mãng xà với tám cái đầu to khủng khiếp, có sáu cái đang giương cao thè lưỡi nhìn đám người với vẻ tham lam.
Mọi người lộ vẻ kinh hãi, ai nấy đều tránh né Diệp Chân thật xa.
“Quả thật là Cửu Anh… Nghe đồn Cửu Anh có chín mệnh, tu hành giả muốn tu được pháp thân này phải uống máu Cửu Anh, nhận được tinh hoa của nó, xem nó là tín ngưỡng cả đời không thay đổi. Mỗi một cái đầu giương lên đại biểu cho hắn có thêm một mạng, khi thôn phệ tu hành giả đồng cấp hắn sẽ được tăng thêm một mạng nữa. Một đầu bị chém đứt chứng tỏ hắn đã chết một lần, hai đầu còn lại rũ xuống nghĩa là hiện tại hắn có sáu mạng!”
Thế gian này luôn có những người kiến thức rộng rãi như thế.
Trong mắt Mạnh Trường Đông hiện lên vẻ kinh hãi, lúc này hắn mới giật mình hiểu ra vì sao Diệp Chân vẫn để hắn làm trưởng lão mà không giết hắn. Đó là vì Diệp Chân vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp để thôn phệ Mạnh Trường Đông!
“Sáu, sáu mạng? Hắn có thể chết sáu lần?” Đám người không rét mà run.
Sắc mặt Diệp Chân như băng sương, mày cau lại. Ngàn tính vạn tính lại không tính tới nước đi này! Pháp thân bại lộ khiến toàn bộ kế hoạch của hắn hoàn toàn bị đảo lộn…
Diệp Chân ngẩng đầu nhìn Thái Hư Kính trong tay Lục Châu, âm trầm nói: “Ngươi đúng là không biết điều.”
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, lạnh nhạt nói: “Lão phu nói rồi, ngươi khiến người ta chán ghét.”
Lực chú ý của Diệp Chân đã không còn đặt ở Nhiếp Thanh Vân, hoặc giả cho tới bây giờ hắn vốn không để Nhiếp Thanh Vân vào mắt.
Hắn lắc đầu nói: “Thì ra chỉ là một kẻ ngu xuẩn tầm thường bị tâm tình chi phối, xem ra ta đã quá coi trọng ngươi…”
Lục Châu vuốt râu đáp: “Người trẻ tuổi chung quy vẫn là người trẻ tuổi.” Nói xong, thân ảnh Lục Châu biến mất.
Diệp Chân không nói hai lời, lập tức lui về sau, miệng quát: “Lên!”
Mệnh lệnh vừa ra, đội ngũ tu hành giả ẩn nấp xung quanh cấp tốc chen chúc bay tới, đông đến rợp trời.
Một giây sau, Lục Châu xuất hiện trước mặt Diệp Chân, thản nhiên nâng tay lên: “Lão phu muốn xem xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cái mạng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận