Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1284

Người còn lại là một công tử văn nhã, tóc trên đầu búi thành búi tóc, dáng vẻ khí vũ hiên ngang, toàn thân mặc cẩm bào, bên hông đeo ngọc bội, cặp mắt phượng và đôi mày thanh tú khiến hắn trông giống nữ nhân đến mấy phần.
“Có hậu quả gì, bản công tử gánh!” Tần Mạch Thương nói.
“Nhưng mà, nhưng mà… bên trên nghiêm cấm bất luận kẻ nào dám mở ra phù văn thông đạo rời khỏi nơi đó…” Tên hạ nhân nói.
“Mở thì cũng đã mở, chẳng lẽ ngươi định về mách lại hay sao? Đi thôi, nhập gia tuỳ tục, ta chỉ nhìn xem một chút, sẽ không tiếp xúc với ai.”
Tên thuộc hạ không dám nói thêm gì.
Cái mũi Tần Mạch Thương khẽ động, chỉ tay về phía trước nói: “Sinh cơ cực kỳ nồng đậm, vận khí không tệ nha!”
“Đúng là cực kỳ hiếm thấy.” Tên thuộc hạ gật đầu tán đồng.
“Đi xem một chút, đừng có cản ta, ta chỉ đi quanh ngọn núi tuyết này mà thôi. Dù sao người bình thường cũng không thể xuất hiện ở nơi này.”
Một chủ một tớ phi hành về phía hàn đàm.
Nhìn thấy trên không trung hàn đàm có sinh cơ nồng đậm, Tần Mạch Thương vui mừng quá đỗi, lập tức gỡ ngọc bội bên hông xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện quang mang.
Ngọc bội phát ra âm thanh cộng hưởng, sinh cơ trên không trung không ngừng bị hút vào trong ngọc bội.
“Sinh cơ quá mức nồng đậm, ai nói nơi này tài nguyên thiếu thốn không thể sống nổi? Đều là gạt ta!” Tần Mạch Thương nói.
“Có lẽ… có lẽ là đã rất lâu không có người đến nên nơi này mới phát sinh biến hoá…”
Tên thuộc hạ gãi gãi đầu nhìn quanh, mũi chân điểm một cái bay lên không trung, quan sát bốn phía nhưng chẳng thấy gì đặc biệt.
Ùng ục, ùng ục, ùng ục…
Hàn đàm có bong bóng nổi lên.
Cùng lúc đó.
Dưới đáy hàn đàm, Lục Châu mở mắt quan sát Mệnh Cung.
Hàn khí đã áp chế toàn bộ cảm giác khô nóng, cả đêm qua hắn đều nhắm mắt tu luyện, không chú ý đến biến hoá của Mệnh Cung.
Khu vực Mệnh Cách trong Mệnh Cung vẫn đang duy trì hình phễu.
“Còn chưa hoàn thành?”
Trong lòng Lục Châu sinh nghi. Theo kinh nghiệm trước đây, qua một đêm hẳn là sinh mệnh đã được bổ sung đầy đủ, Mệnh Cách cũng phải khảm vào thành công rồi.
Trừ 100 ngày.
Trừ 200 ngày.
Nhưng thọ mệnh vẫn đang giảm xuống không ngừng.
Không đúng.
Lục Châu đã mua 900 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, đủ cho 1.500 năm thọ mệnh, cho dù có giảm cũng sẽ không ảnh hưởng đến thọ mệnh ban đầu mới đúng.
Vì sao thọ mệnh lại bị giảm bớt?
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên. Phía trên không có sinh cơ hội tụ.
“Có người.” Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy trên hàn đàm có bóng người đang di chuyển, thầm than một tiếng.
Nhiếp Thanh Vân từng nói hàn đàm nằm trên đỉnh núi tuyết, xa tít ngàn dặm nên không có người ở, điều kiện thời tiết lại không thích hợp để nhân loại và hung thú sinh sống. Nhiệt độ nơi này có thể khiến tu hành giả chết cóng.
Vì sao bây giờ lại có người xuất hiện?
Ngay khi Lục Châu đang suy tư, một tiếng sóng âm từ trên hàn đàm vọng xuống, truyền vào tai Lục Châu:
“Yêu nghiệt ở đâu xuất hiện nấp dưới đáy hàn đàm, mau ra đây nhận lấy cái chết!”
Lục Châu nhíu mày.
Tùm !
Một bóng người nhảy vào trong nước, thân thể lật ngược, bàn tay giơ thẳng hướng xuống phía dưới.
Lục Châu ở dưới đáy hồ hắc ám, có thể nhìn rõ ràng bóng người phía trên, mà người đó nhìn xuống đáy hồ cũng chỉ nhìn thấy được thứ phát sáng duy nhất là Mệnh Cung.
Lục Châu nâng tay lên nghênh đón. Song chưởng va chạm.
Ầm!
Cương khí tung hoành phát tán, nước trong hàn đàm văng tung toé lên bầu trời.
Người trẻ tuổi không ngờ bên dưới có người, trong lòng kinh hãi, bị cự lực va chạm chấn bay ra ngoài.
“Tần công tử!”
Tần Mạch Thương đáp xuống bờ hàn đàm, lui lại mấy bước, cánh tay tê dại. Hắn kinh ngạc nhìn về phía hàn đàm trước mặt.
“Bên dưới không phải hung thú, mà là người!”
“Tần công tử, mau rút lui!”
Tên thuộc hạ lôi kéo Tần Mạch Thương chạy về phía phù văn thông đạo.
Nhưng Tần Mạch Thương vất vả lắm mới trốn ra ngoài một chuyến, sao có thể dễ dàng rời đi. Một chưởng vừa rồi đã khiến hắn tức giận.
Hai người còn chưa kịp di chuyển, nước trong hàn đàm đã văng lên tung toé.
Soạt !
Lục Châu bay ra khỏi hàn đàm, lăng không lơ lửng trên mặt nước, liên toạ trôi nổi ở sau lưng.
Hắn nhìn Tần Mạch Thương, thản nhiên nói: “Thật to gan, dám quấy rầy lão phu?”
“Lão phu?” Tần Mạch Thương cau mày nói, “Nhìn ngươi tuổi tác không lớn, tự xưng lão phu không thấy ngại sao?”
Tuổi tác không lớn?
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống mặt hồ, rốt cuộc thấy được dung nhan mình phản chiếu trên mặt nước.
Đó là một người trẻ tuổi có ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khí chất xuất chúng, thân thể cao gầy.
Bộ trường bào trên người trở nên rộng hơn trước, nhưng mặc vào càng khiến cho khí chất Lục Châu thêm xuất trần.
Lục Châu nhìn lại bàn tay mình. Nếp nhăn đã hoàn toàn biến mất. Mái tóc đen nhánh như gỗ mun.
Hắn thử vung cánh tay, cảm giác thân thể rất nhẹ nhàng dễ chịu.
Ai mà không muốn có được thanh xuân? Khi xuyên không đến, Lục Châu vẫn là một thanh niên mới ba mươi tuổi.
Chỉ là khi sự việc phát sinh, hắn cảm giác như mình đang trong một giấc mơ, khó phân thật giả.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Lục Châu phát hiện ra thân thể mình đang nhanh chóng trở nên già yếu.
Sinh cơ đang dần mất đi, tựa như có người đang vẽ lên tầng tầng nếp nhăn già nua lên cơ thể hắn, biến hắn thành một người cao tuổi có vẻ mặt tang thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận