Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 455

Sau một ngày một đêm phi hành, Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi cuối cùng cũng về đến Ma Thiên Các.
“Đó là ai?”
“Lại có người mới đến!”
“Ngã một lần sẽ khôn ra một chút! Người được lão tiền bối đưa về từ chiến trận thì nhất định chính là đại tiên sinh!” Phan Trọng khoát tay phân tích.
“Đại tiên sinh trông nhã nhặn như vậy sao?” Chu Kỷ Phong lắc đầu.
“Ngươi không hiểu rồi… nghe nói thất tiên sinh cực kỳ thông minh, mạng lưới tình báo lại bao trùm cả Đại Viêm. Nếu hắn không nguyện ý thì ai mà tóm được hắn?” Phan Trọng đáp.
“Có đạo lý… Huống hồ chín vị đệ tử Ma Thiên Các người nào người nấy đều không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu.”
Hai người đều gật gù tán thành, đưa mắt nhìn nhau một lượt rồi đi về phía đoàn người Lục Châu.
“Bái kiến Các chủ!”
“Bái kiến cửu tiên sinh…”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đã quen với sáo lộ này. Vị đại tiên sinh này đương nhiên không cần chào hỏi.
Là phản đồ cơ mà!
Ít nhất thì ở trước mặt Các chủ không được chào hắn.
“Mấy ngày nay Ma Thiên Các có động tĩnh gì không?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
“Bẩm Các chủ, mấy hôm nay tình hình rất bình thường. Có tam tiên sinh chủ trì sự vụ thường ngày nên mọi chuyện rất thuận lợi. Ngược lại đám danh môn chính phái kia lại đang đồn đại lung tung về Ma Thiên Các khắp nơi.”
“Đồn đại?”
“Chính là đồn đại về chuyện nhị tiên sinh bỏ mình và cây cối dưới chân núi Kim Đình Sơn khô héo. Ngoại giới nói… nói…” Phan Trọng ấp úng.
“Đừng cố kỵ, cứ nói thẳng.”
“Ngoại giới nói đại nạn của ngài sắp đến…” Phan Trọng nói nhỏ.
Lục Châu gật đầu. Chuyện này cũng nằm trong dự liệu.
Có lúc Lục Châu thầm nghĩ, đám người danh môn chính phái rốt cuộc muốn bị vả mặt bao nhiêu lần mới chịu tỉnh ngộ đây? Đại nạn cái khỉ gì chứ? Nhìn lão phu giống người sắp chết lắm sao?
Nhưng hiện tại nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì.
Lục Châu nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai vẫn luôn giữ im lặng và Vĩnh Ninh công chúa Lưu Văn Quân được hắn ôm trong lòng.
“Diên Nhi, mang công chúa về Nam Các tịnh dưỡng.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi chắp tay.
“Còn ngươi…” Lục Châu đưa mắt nhìn sang Tư Vô Nhai. “Đến động diện bích hối lỗi bảy ngày.”
Sắc mặt Tư Vô Nhai vẫn bình tĩnh như thường, chắp tay nói: “Đa tạ sư phụ.”
Đừng tưởng tiếng sư phụ hắn gọi nghe rất êm tai mà lầm, từ thái độ của hắn Lục Châu có thể cảm nhận được không có bao nhiêu thành ý.
Lục Châu không nói gì, xoay người trở về Đông Các.
Sở dĩ bảo hắn hối lỗi bảy ngày là vì Lục Châu dự định trong bảy ngày đó sẽ lĩnh ngộ đầy đủ lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Không có lực lượng phi phàm làm át chủ bài, Lục Châu luôn cảm thấy không an tâm.
Lục Châu vừa đi, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức trở nên cung kính, cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Tư Vô Nhai: “Tham kiến đại tiên sinh.”
Ánh mắt Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua hai người, không thèm để ý tới bọn họ, chỉ đi thẳng về phía động diện bích.
Hai người vội vàng theo sau.
“Đại tiên sinh, hay là để ta chuẩn bị cho ngài một bộ y phục?”
“Đại tiên sinh, trông ngài anh tuấn và tuấn tú hơn tưởng tượng của ta nhiều…”
Tư Vô Nhai căn bản không thèm để ý tới hai tên nịnh hót này, chỉ chuyên chú bước đi.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong theo sau, trong lòng lại càng xác định người trước mắt đích thực là đại đệ tử Ma Thiên Các.
Người này rất quen thuộc phương hướng và lộ tuyến trên Ma Thiên Các, chỉ một lát đã đi tới hậu sơn.
Vừa đến hậu sơn, Tư Vô Nhai chợt dừng bước, không quay đầu lại đã nói:
“Thiên Kiếm Môn đại đệ tử Chu Kỷ Phong. Phản đồ Tịnh Minh Đạo Phan Trọng.”
Hắn rất dễ dàng nói ra tên của hai người.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn vào bóng lưng Tư Vô Nhai. Còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tư Vô Nhai nói tiếp:
“Tình hình của mọi người gần đây thế nào?”
Phan Trọng nghe vậy, trong lòng âm thầm suy tư… đây chính là phong phạm nên có của một vị đại sư huynh.
Nhìn xem, đại sư huynh bao dung và quan tâm đến mọi người biết bao, vừa mở miệng đã hỏi thăm tình hình của mọi người.
Phan Trọng gãi đầu đáp: “Đa tạ đại tiên sinh quan tâm, ta rất ổn, ta cực kỳ thích Ma Thiên Các.”
Chu Kỷ Phong nói theo: “Đa tạ đại tiên sinh quan tâm, ta cũng rất ổn, nơi này rất tốt, các vị tiên sinh khác cũng đều rất bình dị gần gũi.”
Tư Vô Nhai quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người. Hắn không tức giận hay răn dạy bọn họ vì cái tội đáp không đúng câu hỏi, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì tốt.”
“Đại tiên sinh, trong động rất lạnh, để ta chuẩn bị cho ngài một ít chăn nệm.” Phan Trọng nói.
Vừa dứt lời, cách đó không xa chợt vang lên tiếng loảng xoảng.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong quay đầu nhìn sang, thấy Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía bọn họ.
Thấy sắc mặt Đoan Mộc Sinh không được thân thiện, hai người có hơi hốt hoảng.
“Đại tiên sinh bớt giận, bớt giận… đừng so đo với tam tiên sinh làm gì.” Phan Trọng nói.
Choang!
Bá Vương Thương dộng mạnh xuống đất. “Đồ hỗn trướng!”
Phan Trọng sửng sốt không dám nói lời nào, trong lòng lại không ngừng oán thầm. Tam tiên sinh thật là ngay thẳng quá mức, đại tiên sinh rời bỏ Ma Thiên Các là sự thật, nhưng ở trước mặt mọi người lại khiêu chiến với đại tiên sinh, thật là gan cùng mình!
Bọn họ vừa định lên tiếng cầu tình thì Tư Vô Nhai đã khom người hành lễ. “Tham kiến tam sư huynh.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đều ngẩn ra.
Mẹ nó con tim ta đau quá!
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đi tới, trên mặt không chút biểu tình. Hắn liếc nhìn Phan Trọng và Chu Kỷ Phong rồi nhấc chân lên đá một phát.
Ui da!
Một cước đá luôn hai người, Phan Trọng va vào Chu Kỷ Phong nhưng không dám phản kháng, hai người tinh thần sụp đổ nhìn Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh nói: “Cái gì mà đại tiên sinh bớt giận? Lão thất, đệ dám dùng thái độ đó nói chuyện với ta?”
Sư huynh giáo huấn sư đệ là chuyện rất thường tình. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong âm thầm nuốt nước mắt.
Tư Vô Nhai không thèm để ý đến cảm thụ của hai tên nịnh hót, nghiêm túc khom người nói với Đoan Mộc Sinh: “Tham kiến tam sư huynh.”
Lần này lễ bái đàng hoàng trân trọng hơn nhiều so với lời chào lúc nãy.
Đoan Mộc Sinh hừ một tiếng: “Đệ còn có mặt mũi quay về?”
“Không còn mặt mũi.” Tư Vô Nhai đáp.
“Mấy năm nay đệ ở bên ngoài gây vạ khắp nơi, châm ngòi thổi gió, rốt cuộc chẳng phải cũng ngoan ngoãn trở về Ma Thiên Các đấy sao? Còn tự cho là mình thông minh?” Đoan Mộc Sinh không ngừng giễu cợt hắn.
“Tam sư huynh giáo huấn rất đúng.” Tư Vô Nhai nói.
Vù!
Bá Vương Thương quét ngang, chỉ vào mặt Tư Vô Nhai. “Đừng tưởng nói chuyện kiểu đó thì ta sẽ bỏ qua cho đệ!”
Thấy vũ khí thiên giai trong tay Đoan Mộc Sinh, Tư Vô Nhai không chút bất ngờ, trên mặt còn hiện ý cười.
“Trong trận chiến ở Lương Châu Thành ta đã bị thương. Tam sư huynh vũ dũng hơn người, không phải là loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Đoan Mộc Sinh bỗng nói: “Chưa chắc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận