Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2137: Giảm thọ mười triệu năm

Câu nói này khiến Lục Châu càng thêm mơ hồ. Lục Thiên Thông là người lấy được Giảng Đạo Chi Điển, nếu vậy Lục Thiên Thông chính là người có duyên?
“Bản toạ tu thành thập toàn chi thân, song song với mười đại quy tắc tồn tại trong tự nhiên. Muốn đạt được vận mệnh luân hồi cần người chịu nhục chịu khổ, muốn đạt được hủy diệt cần người tự tin mà thản nhiên, muốn đạt được lực lượng cần người dũng cảm thẳng thắn, muốn đạt được ngũ hành cần phải tiến thoái tự nhiên, muốn đạt được cân bằng cần người công chính quy củ, muốn đạt được không gian cần người cứng cỏi chấp nhất, muốn đạt được tạo hoá cần người tự tin trí tuệ, muốn đạt được vô hạn cần người co được dãn được, muốn đạt được nhân quả cần người rộng rãi hào phóng, muốn đạt được vô vi cần người thiên chân tâm vô tạp niệm.”
“Mười đại quy tắc này sẽ sinh ra mười đạo quang luân. Bản toạ có được tám quang luân nhưng không cách nào tiến thêm một bước… trong lòng vô cùng tiếc nuối.”
Lục Châu nghe mà kinh ngạc không thôi, không ngờ lam pháp thân lại có nhiều bí mật như vậy.
Không nhịn được nữa, Lục Châu lên tiếng hỏi: “Ba Mệnh Cách cuối cùng cần hao tổn bao nhiêu năm tuổi thọ mới có thể mở ra?”
Có lẽ là lực lượng của ý niệm có chức năng giải đáp, hư ảnh trả lời: “Bản toạ tu hành lam pháp thân, lực lượng không tinh thuần, không cách nào phát huy uy lực của nó đến cực hạn.”
“Hấp thu lực lượng dưới vực sâu có lẽ sẽ có kỳ ngộ. Nếu người có duyên tìm kiếm thứ này thì phải chuẩn bị thọ mệnh mười triệu năm.”
Mười triệu năm?!
Thôi xong đời lão phu rồi.
Lục Châu vốn cho là có hơn triệu năm thọ mệnh đã đủ ổn thoả, thật không ngờ lại cần đến cả mười triệu năm.
Mà quá trình khai Mệnh Cách lại đang tiến hành dở dang, hắn biết đào thọ mệnh ở đâu ra?
“Sau khi mở ra ba mươi sáu Mệnh Cách, mỗi một đạo quang luân sẽ hấp thu một triệu năm thọ mệnh, mười đạo quang luân hấp thu mười triệu năm.”
Nghe vậy Lục Châu mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Còn may là do mở ra quang luân mới mất mười triệu năm tuổi thọ.
“Nhớ kỹ, tự do chi thân không bị bất kỳ đại đạo quy tắc nào ước thúc, không thể tuỳ tiện dừng quá trình tu hành pháp thân. Nhớ kỹ, nhớ kỹ.”
Nói xong câu này, hư ảnh tiêu tán trong bầu trời đêm hắc ám.
“Thì ra là thế.” Chẳng trách lam pháp thân lại khác xa với các pháp thân khác.
Theo lời Ma Thần để lại, lực lượng tu hành của hắn không đủ tinh thuần.
“Nói cách khác, lão phu đang phải đối mặt với biến số chưa biết, có lẽ còn hao tổn nhiều hơn là mười triệu năm?! Cũng có thể sẽ gia tăng thọ mệnh? Hoàn toàn không bị quy tắc ước thúc sao…” Lục Châu thầm nghĩ.
Đáng tiếc là, lam pháp thân cho tới bây giờ đều không tăng lên chút thọ mệnh nào mà ngược lại, hệt như quỷ hút máu không ngừng hút khô thọ mệnh do kim liên ban tặng.
Nếu không phải Lục Châu có hai pháp thân thì đã toi đời từ lâu.
“Ma Thần không có hai pháp thân, làm sao hắn sống sót được khi tu hành lam pháp thân nhỉ?” Lục Châu nghi hoặc vô cùng.
Lúc này ý thức của Lục Châu cực kỳ tỉnh táo nên hắn không hề cảm thấy mình là Ma Thần.
Lục Châu thu hồi lực lượng ý thức, rời khỏi Giảng Đạo Chi Điển.
Đúng lúc này, phía bắc Kim Đình Sơn xuất hiện mười tên cao thủ Thánh Điện Sĩ. Bọn hắn không gọi ra pháp thân, chỉ lặng lẽ đứng dàn thành một hàng ngang nhìn xuống Kim Đình Sơn.
Nơi này có hoàn cảnh dễ chịu, nguyên khí nồng đậm, đặc biệt là khu vực phía trên Đông Các có mây mù lượn lờ, sinh cơ quanh quẩn.
“Sinh cơ thật nồng nặc, không thua gì Thái Hư.” Thánh Điện Sĩ kinh ngạc nói.
“Dù sao đây cũng là nơi Ma Thần phục sinh, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Bọn hắn có thể trang bức trước mặt đám tu hành giả kim liên, nhưng trước mặt Ma Thần thì chỉ là hậu sinh vãn bối, không khác gì sâu kiến.
Dù sau lưng có Thánh Điện và Minh Tâm Đại Đế, bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt Ma Thần.
“Cố gắng không để xảy ra xung đột. Chúng ta cứ làm theo ý chỉ của Đại Đế, bày ra thực lực là được.”
“Ừm.”
Thánh Điện Sĩ cũng rất tiếc mệnh. Cán Cân Công Chính chỉ mang đến cho bọn hắn loại lực lượng tạm thời, giúp bọn hắn ngang hàng với Đại Đế, nhưng trong lòng bọn hắn vẫn rất e ngại Ma Thần, chỉ xét về khí thế đã thua kém ba phần.
Một người cao giọng nói: “Tại hạ là Thánh Điện Sĩ Nam Bình, cầu kiến Ma Thần đại nhân.”
Giọng nói kia vang vọng khắp cả Kim Đình Sơn. Đáng tiếc không ai trả lời hắn.
Tên Thánh Điện Sĩ đứng bên cạnh thấp giọng hỏi: “Gọi là Ma Thần đại nhân có phải sẽ đắc tội với đối phương không?”
Dù sao cái tên Ma Thần cũng là do Thái Hư chụp mũ cho hắn.
Nam Bình gật gật đầu, sau đó vội hỏi: “Vậy thời kỳ thượng cổ, mọi người gọi Ma Thần là gì?”
Ai mà biết nha? Chín người còn lại cũng lắc đầu nguầy nguậy.
Đúng lúc này, một tên Thánh Điện Sĩ chỉ tay về phía tây nói: “Kia là cái gì?”
Ở đằng xa, một đoàn quang mang với khí tức điềm lành đang đạp mây đi tới, trông vô cùng chói mắt.
“Hung thú?”
“Là hung thú điềm lành…”
Quang mang trên người nó rất nhu hoà khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy vui vẻ dễ chịu. Nó bay lên không trung Ma Thiên Các xoay nhẹ mấy vòng, cơn mưa điềm lành rơi lất phất xuống.
Cây cỏ thụ mộc trên Kim Đình Sơn sinh trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, vạn vật đầy sức sống.
Đám Thánh Điện Sĩ đưa mắt nhìn nhau. “Nghe nói trước đây trên Thái Huyền Sơn có rất nhiều linh thú do Ma Thần tự nuôi dưỡng, bây giờ nơi này có linh thú điềm lành cũng không có gì phải ngạc nhiên.” Nam Bình nói.
Chín người còn lại gật đầu đồng ý.
Nam Bình lại lần nữa cao giọng nói: "Thánh Điện Nam Bình, cầu kiến Ma Thần đại nhân."
Lần này âm thanh mang theo nguyên khí truyền đi khắp mọi ngóc ngách trên Kim Đình Sơn. Vĩnh Ninh công chúa bay ra giữa không trung nói: “Mời các vị trở về, Cơ tiền bối đang bế quan, không tiện tiếp khách.”
Nam Bình đánh giá nữ tử trước mặt. Người này vô cùng nhỏ yếu khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái. Ma Thần từng là nhân vật cường đại bậc nào, không ngờ bây giờ lại có một thủ vệ yếu ớt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận