Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 912

Bích Ngọc Đao trong tay lượn vòng mà ra bay đến trên đỉnh đầu Tạ Huyền. Quân Lâm Thiên Hạ!
Đao cương như thác nước mãnh liệt đánh xuống, chỉ trong khoảnh khắc đã phá tan hồng sắc cương ấn của Tạ Huyền.
“Vũ khí hoang cấp!! A !”
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, ban thưởng 0 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, ban thưởng 0 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 4.000 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 1.000 điểm.].
Một lượng lớn điểm công đức ban thưởng khiến Lục Châu khá bất ngờ. Hắn khẽ lẩm bẩm: “Phi Tinh Trai…”
Điểm công đức: 50.940 điểm.
Đủ năm mươi ngàn điểm rồi. Đáng tiếc không còn Kim Liên Khai Diệp để tấn thăng lên thập diệp.
“Bổ sung thẻ đạo cụ mới được.”
Lục Châu mở giao diện thẻ ra, sau đó sững sờ nhìn giá cả đã lại leo thang thêm một bậc. “Hai mươi ngàn điểm?!”
Mẹ nó sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?! Ngươi chỉ có mình lão phu là khách quen, lão phu không mua đó, ngồi chờ ngươi đóng cửa đó!
Lục Châu tức giận đóng giao diện Hệ thống lại, tiếp tục tu hành.
Nhớ lại những lần dùng thẻ Một Kích Chí Mạng, lần đầu là dùng để đánh giết Tả Tâm Thiền hạng ba trên Hắc bảng, sau đó lại sử dụng thêm mấy lần, trong trận chiến ở Độ Thiên Giang Lục Châu thậm chí còn dùng cả năm tấm một lúc. Sau khi vào cửu diệp rõ ràng giá cả thẻ đạo cụ đã tăng với tốc độ chóng mặt.
Nếu lúc trước Lục Châu không dùng thẻ Một Kích Chí Mạng mà tập trung đề thăng tu vi thì bây giờ với đống thẻ đó trong tay, chẳng phải hắn đã trở thành vô địch rồi?
Lục Châu mở mắt, thở dài mặc niệm. “Mua.”
[Ting ! tiêu hao 20.000 điểm công đức, thu hoạch được thẻ Một Kích Chí Mạng.].
Lục Châu không chớp mắt nhìn tấm thẻ, sau đó nhìn lại bảng giá. Quả nhiên giá cả lại thay đổi lần nữa: 21.000 điểm.
Cũng may mức tăng không quá lớn, xem ra tất cả là vì Lục Châu đã quá ỷ lại vào thẻ đạo cụ.
Lục Châu nhắm mắt lại, bên tai thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng thông báo đánh giết mục tiêu của Hệ thống.
Trong lòng khẽ động, bên tai Lục Châu xuất hiện lam quang nhàn nhạt. Mọi âm thanh từ mỗi ngóc ngách trong Thiên Liễu Quan đều truyền vào tai hắn: “Không ngờ hai đồ đệ của Lục tiền bối đều là cửu diệp, cả cái Phi Tinh Trai này gom lại cũng không bằng.”
“Nhìn thấy hai nha đầu kia không, người vừa dữ dằn vừa đáng yêu ấy đã sắp bát diệp, còn người đeo cây sáo bên hông trông hơi ngu ngơ cũng đã tam diệp rồi, nghe nói nàng ta là đệ tử nhỏ nhất đứng hàng thứ mười. Trừ bốn người này ra, Lục tiền bối còn có sáu vị đệ tử khác chưa xuất hiện, thật đáng sợ.”
“Ta bắt đầu cảm thấy thương hại Kỷ Phong Hành, hắn vậy mà lại cự tuyệt Ma Thiên Các.”
Lục Châu tiếp tục sử dụng thêm lực lượng phi phàm, thần thông Thiên thư lúc này đã bao trùm cả ngọn núi Thiên Liễu Sơn. Tiếng gió thổi, tiếng chim hót, tiếng nước chảy lọt vào tai đều bị Lục Châu chặn lại.
Phạm vi của thính lực thần thông đã mở rộng ra rất nhiều, khi dùng cũng nhẹ nhàng hơn trước, không còn tiêu hao nhiều như lúc ban đầu.
Thịch thịch thịch…
Tiếng tim đập?
Trong một mảnh rừng rậm ở hậu sơn Thiên Liễu Quan, có người nào đó đang há miệng thở dốc. Sau khi bình phục, người đó mới thì thào:
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Không ngờ Hạ Trường Thu lại có người giúp đỡ lợi hại như thế. Chỉ là mấy người trẻ tuổi này rốt cuộc vẫn còn khá non, ngay cả Diệp Chân còn không làm gì được ta.”
Nghe được lời này, Lục Châu từ từ mở mắt ra, đôi chân khẽ động, thân ảnh như quỷ mị, đại thần thông lấp loé. Chỉ một giây sau Lục Châu đã đứng trong rừng rậm ở hậu sơn.
Lục Châu đứng yên không động, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, lam quang bên tai lại xuất hiện.
Mạnh Trường Đông ngồi tựa lưng vào một gốc cây, thu liễm khí tức. Hắn có thể làm trưởng lão Phi Tinh Trai và còn sống sót được đến hôm nay là nhờ khả năng chạy trốn xuất thần của mình.
Đối với Diệp Chân thì loại như Mạnh Trường Đông chính là nhu nhược yếu đuối, nhưng Phi Tinh Trai đang cần dùng người, huống chi hắn còn là cửu diệp nên mới luôn được tha thứ và trọng dụng tới hiện tại.
Lần vây quét này còn chưa kịp xuất thủ đã toàn quân tan tác. Hắn không dám lấy cứng chọi cứng với Ngu Thượng Nhung, suốt dọc đường chỉ tìm cách lẩn trốn và né tránh sự truy kích của tên kiếm khách đáng sợ này.
Mạnh Trường Đông chợt nhớ tới người tới truyền lệnh của Diệp Chân, trong lòng bỗng sinh nghi. Với phong cách làm việc của Diệp Chân và Trai chủ sao có thể bỏ dở cuộc tấn công? Thiên Liễu Quan cấu kết với dị tộc kim liên là sự thật, đây chẳng phải là cái cớ mà Phi Tinh Trai vẫn luôn chờ đợi hay sao?
Hắn khẽ lắc đầu. “Có lẽ đây là thời điểm để thoái ẩn.”
Hắn vừa cảm thán xong, đằng sau lưng chợt vang lên một giọng nói:
“Thoái ẩn đi đâu?”
Tóc gáy Mạnh Trường Đông dựng đứng, hắn giật mình đứng phắt dậy, xoay người lại. Trước mặt hắn là một lão giả có mái tóc bạc trắng mặc trường bào, vừa nhìn hắn vừa vuốt râu.
Mạnh Trường Đông không phải là kẻ đần, có thể ngồi vững tại vị trí trưởng lão dù bị Diệp Chân ghét bỏ đã chứng minh tài năng của hắn. Hắn sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp coi thường người khác.
Hắn nhận ra vị lão giả trước mặt có tu vi sâu không lường được dù đối phương không hề điều động nguyên khí.
Người đó chỉ đứng yên bất động nhìn hắn, nhưng khí thế trưởng giả đó, ánh mắt uy nghiêm đó tuyệt không thể luyện thành chỉ trong một sớm một chiều.
Mạnh Trường Đông cố nén nỗi sợ hãi hỏi: “Ngươi là ai?”
Lục Châu khẽ lắc đầu, đáp lại bằng ngữ khí hờ hững. “Lão phu đang hỏi ngươi.”
Ai gặp cũng hỏi tên lão phu, cho rằng lão phu không biết bực mình?
“Ngươi đang hỏi ta?” Mạnh Trường Đông nghi hoặc nói.
“Ngươi là ai?”
“Ta chẳng qua chỉ là một tiều phu, vừa vặn đi ngang qua nên dừng chân lại nghỉ ngơi ở chỗ này, lát nữa ta sẽ đi ngay.” Mạnh Trường Đông đáp.
“Tiều phu?”
Tiều phu mà mặc nho bào, bàn chân sạch sẽ không lấm lem bùn đất, lại đứng trong hậu sơn của Thiên Liễu Quan? Hậu sơn dốc đứng, mặt bên kia là vách đá, ngươi cho rằng lão phu là đồ thiểu năng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận