Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2166: Lực lượng của Minh Tâm Đại Đế

Tư Vô Nhai lấy Trấn Thiên Xử ra cho Minh Tâm xem.
Minh Tâm Đại Đế không tức giận mà còn than khẽ một tiếng. “Lúc đó tứ đại Chí Tôn đi theo bản đế, bản đế hứa hẹn cho bọn hắn một đời vinh hoa, quyền khuynh thiên hạ. Thứ Thái Huyền Sơn không cho được, bản đế đều cho…”
“Có một số thứ khi đến giai đoạn nào đó sẽ trở nên vô nghĩa.” Tư Vô Nhai đáp.
“Ngươi đã cho Quan Cửu cái gì?” Minh Tâm Đại Đế hỏi, “Vật chất? Quyền lực? Hay là tu vi chí cao vô thượng?”
Tư Vô Nhai lắc đầu: “Ta chỉ cho hắn hai chữ là an tâm.”
Minh Tâm Đại Đế khẽ lắc đầu, ngữ khí lạnh nhạt: “Từ đâu đến thì về đó đi. Nếu hắn cảm thấy việc này có thể khiến hắn an tâm, vậy thì mặc kệ hắn.”
Tư Vô Nhai cảm thấy rất bất ngờ. “Đại Đế khoan dung độ lượng khiến người kính nể.”
Minh Tâm Đại Đế khinh thường nói: “Mỗi người đều phải trả giá đại giới vì những gì mình đã làm.”
Tư Vô Nhai gật đầu: “Ta đồng ý.”
“Thánh Điện đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại phản bội Thánh Điện?”
Tư Vô Nhai xoè tay nói: “Thật là oan uổng quá! Từ khi ta tiến vào Thái Hư rồi gia nhập Thánh Điện, ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Thánh Điện cả. Sở dĩ ta giấu giếm thân phận của mình, tìm người thay thế ta cũng là vì muốn tự bảo vệ bản thân. Tình hình ở Thái Hư ngài hiểu rõ hơn ta, ngay cả ngài còn có lúc muốn giết ta…”
Minh Tâm Đại Đế trầm mặc.
“Về phần ba vị Chí Tôn bị giết, đó là ân oán giữa bọn họ và gia sư. Còn giữa ngài và gia sư có ân oán gì hay không thì ta không rõ, mà cho dù ta có muốn báo thù cho gia sư cũng không có bản sự này. Ta đã làm nhiều chuyện vì Thánh Điện như vậy, không có công lao cũng có công sức chứ…”
Minh Tâm Đại Đế lãnh đạm nói: “Một người không theo hai chủ.”
“Ma Thiên Các là nơi ta học nghệ, trong Thái Hư có thiếu gì người giống như ta? Một bên là sư môn, một bên là gia quốc thiên hạ, đâu có gì mâu thuẫn với nhau?” Tư Vô Nhai lại nói, “Ta thật sự không biết giữa ngài và gia sư có ân oán, việc này về sau ta mới biết được. Nếu biết trước ta đã không vào Thái Hư rồi… Lui một bước mà nói, ta là điện thủ Đồ Duy điện, quan hệ giữa Đồ Duy điện và Thánh Điện rất tốt mà.”
Trầm mặc thật lâu, Minh Tâm mới chắp tay sau lưng, đạm mạc nói: “Bản đế luôn không thích những người khéo ăn khéo nói. Ngươi nói đủ nhiều rồi, nên đi thôi.”
Tư Vô Nhai khom người, cao giọng nói: “Bí ẩn chi địa sinh ra thập đại Thiên Khải Chi Trụ, thập đại Thiên Khải Chi Trụ sinh ra thập đại quy tắc. Đồng thời bí ẩn chi địa cũng sinh ra cửu liên, quy tắc tồn tại liên kết với đại địa, giống như lúc trước thập đại Thiên Khải Chi Trụ xuất hiện ở bí ẩn chi địa… Nếu không, đại địa tiêu vong, toàn bộ quy tắc cũng không còn tồn tại!”
Minh Tâm Đại Đế dừng tay, hai mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai cũng duy trì tư thế khom người không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Minh Tâm Đại Đế mới mở miệng: “Thú vị.”
Tư Vô Nhai vừa định nói chuyện đã cảm thấy thân thể bị khống chế bay lên không trung, vọt về phía đông nam.
Minh Tâm Đại Đế đi vô ảnh về vô tung, đã trước một bước tiến vào hư không.
Hạ Tranh Vanh và Tiêu Vân Hoà đồng thời bay lướt tới nhưng lúc này trên tháp đã không còn một bóng người.
Hạ Tranh Vanh thán phục nói: “Đây là Minh Tâm Đại Đế?”
“Chứ ai nữa.”
“Không ngờ lại mạnh tới mức này.”
Tiêu Vân Hoà lườm hắn một cái. “Sao ngươi không nghĩ là, nếu hắn thật sự mạnh hơn Lục các chủ thì đã đi tìm Lục các chủ rồi, cần gì phải tới đây trút giận lên đồ đệ của ngài?”
Hạ Tranh Vanh trầm mặc.
Có lý quá sức!
Hắc liên, Đông Lâm sơn mạch.
Hai đạo hư ảnh xuất hiện trong không trung. Tư Vô Nhai nhìn quanh rồi nói: “Đa tạ.”
Minh Tâm không đáp lời.
Tư Vô Nhai lấy Trấn Thiên Xử ra, ném mạnh xuống đại địa. Trấn Thiên Xử vừa bay ra đã cấp tốc biến lớn cắm xuống mặt đất.
Oành!
Đại địa như có kinh mạch, từng đường vân dưới đất sáng lên kết nối với nhau tạo thành một khối chỉnh thể.
Nhìn thấy lực lượng đại địa dần ổn định lại, Tư Vô Nhai khẽ thở phào một hơi.
Minh Tâm Đại Đế bình tĩnh nói: “Còn thiếu một cái.”
“Tứ sư huynh thì không cần phiền đến Đại Đế, tự hắn có thể làm được.”
“Hửm?” Minh Tâm Đại Đế nhướng mày, vung ra một chưởng.
Ầm!
Tư Vô Nhai bị đánh bay ngược ra ngoài, trong lúc bay hai cánh nở rộ, hoả diễm đầy trời. Với thực lực Chí Tôn của hắn, bị ăn một chưởng của Minh Tâm Đại Đế cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
Minh Tâm trầm giọng nói: “Trên đời này không ai dám trêu đùa bản đế.”
Tư Vô Nhai nói nhanh: “Mong Đại Đế hiểu cho, ta chỉ có thể làm thế mới hiểu rõ được tình hình của Thông Thiên Tháp… Chỉ mỗi Quan Cửu thì không đủ.”
Thái độ của Quan Cửu không quả quyết. Cái chết của ba vị Chí Tôn khiến hắn càng thêm e ngại Ma Thần chứ không phải hoàn toàn hồi tâm chuyển ý.
“Ta đã nói với tứ sư huynh, trừ phi Đại Đế ngài đích thân tới, còn lại những người khác thì huynh ấy không cần quan tâm. Đây không phải trêu đùa ngài mà là tiến thoái đều được.”
Nói cách khác, Minh Thế Nhân bị bắt hay không thì Tư Vô Nhai vẫn có lợi.
Minh Tâm Đại Đế nói: “Ngươi cho rằng bản đế thật sự không dám giết các ngươi?”
“Việc này phải hỏi chính ngài.”
Hạt giống Thái Hư đã hoàn toàn dung hợp với mười người, đại đạo cũng lĩnh ngộ xong, nếu giết bọn hắn chính là hủy đi đại đạo quy tắc, tương đương với việc hủy hoại cả toà Thánh Thành.
Nhưng việc gì cũng không có tuyệt đối, Minh Tâm Đại Đế là người ở trên cao sống qua hàng tuế nguyệt, nói không chừng cũng đã chán sống, muốn kéo mọi người theo làm đệm lưng cũng không chừng.
Minh Tâm Đại Đế tựa như đang khoe khoang vũ lực, trong chớp mắt đã xuất hiện phía trên Tư Vô Nhai: “Có lẽ nên để cho ngươi hiểu ra ngươi đang đối mặt với ai.”
Ngay sau đó, chín đạo quang luân từ trên trời giáng xuống, thời gian và không gian đồng thời dừng lại, năng lực khống chế thời gian của Minh Tâm vượt xa tưởng tượng của Tư Vô Nhai.
Ầm!
Khi chín đạo quang luân sắp ập vào người Tư Vô Nhai thì đột nhiên dừng lại, không gian đan xen vào một chỗ, một vết nứt hư không xuất hiện ngay phía trên đầu Tư Vô Nhai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận