Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1219

“Từ lần trước ta đi chấp hành nhiệm vụ, Hắc Tháp càng ngày càng tăng cường giám thị các thành viên. Nếu muốn rời khỏi Hắc Tháp e là hơi khó.”
“Việc này ngươi không cần lo lắng, sớm muộn gì lão phu cũng phải đến Hắc Tháp một chuyến.”
Lục Châu đã nói tới nước này, trong lòng Nhan Chân Lạc đại định, khẽ nói: “Lục huynh thẳng thắn đối đãi như vậy, nếu ta còn cự tuyệt thì chính là kẻ không biết điều. Từ nay về sau, Nhan Chân Lạc ta sẽ là thiên lôi cho Lục huynh sai đâu đánh đó.”
[Ting ! thu hoạch một bộ hạ, ban thưởng 1.000 điểm công đức.].
“Rất tốt… Bản toạ ban thưởng cho ngươi chúc vị Tả sứ Ma Thiên Các, chỉ nghe lệnh của bản toạ.” Lục Châu nói.
Trong lòng Nhan Chân Lạc khẽ động. Với tư lịch và tu vi của hắn trong Hắc Tháp, đừng nói tới vị trí cao tầng, ngay cả vị trí trưởng lão bình thường cũng không đến lượt hắn.
Vừa vào Ma Thiên Các đã được làm Tả sứ, sao hắn có thể không kích động.
“Đa tạ Các chủ.”
“Khoảng thời gian này phải uỷ khuất ngươi tiếp tục ở lại Hắc Tháp.” Lục Châu nói.
“Được.”
Hình ảnh biến mất.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Thực lực tổng thể của Ma Thiên Các lại đề thăng, nhưng vẫn kém xa các thế lực khác.
Bốn vị trưởng lão, mười vị đệ tử, còn có hộ pháp Mạnh Trường Đông vẫn chưa tăng tu vi. Chỉ dựa vào mấy vị Thiên Giới Bà Sa mới thu nhận thì rất khó có thể chính diện đối mặt với Hắc Tháp Bạch Tháp.
“Người đâu.”
Lần này thị nữ không xuất hiện mà thay vào đó là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
“Sư phụ, xin người phân phó.” Tiểu Diên Nhi học theo bộ dáng của thị nữ, cung kính nói.
Lục Châu cau mày mắng: “Nha đầu nhà ngươi… gần đây tu vi có thụt lùi không?”
Tiểu Diên Nhi vui vẻ cười rồi chạy tới bên cạnh Lục Châu, thẽ thọt nói: “Đồ nhi sao có thể thụt lùi, tu vi hiện tại đã sắp đột phá thập diệp.”
“Vậy thì tốt. Gọi nhị sư huynh ngươi tới đây.” Lục Châu nói.
“Sư phụ gọi nhị sư huynh làm gì, đồ nhi và Hải Loa sư muội cũng làm được mà. Ngày nào cũng phải ở trong hoàng cung, đồ nhi ngột ngạt muốn chết.” Tiểu Diên Nhi tủi thân nói.
“Về Ma Thiên Các… ngươi làm được không?” Lục Châu liếc nàng.
“Thôi để đồ nhi đi gọi nhị sư huynh.”
Kỳ thực để Tiểu Diên Nhi và Hải Loa trở về cũng được, nhưng quá trình vượt qua Vô Tận Hải rất nguy hiểm, mà dùng phù văn thông đạo thì các nàng chưa đủ tu vi để sử dụng.
Trong mười đệ tử, cũng chỉ có Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung có năng lực khống chế phù văn thông đạo.
Từ trận giao thủ giữa Ngu Thượng Nhung và đại trưởng lão Hứa Trần, Lục Châu có thể đoán được thực lực Ngu Thượng Nhung ít nhất là hai Mệnh Cách.
Không bao lâu sau, Tiểu Diên Nhi đã mang Ngu Thượng Nhung tới đại Dưỡng Sinh điện.
“Sư phụ.” Ngu Thượng Nhung khom người hành lễ.
“Vi sư gọi ngươi tới là muốn ngươi mang mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm về Ma Thiên Các. Lòng trả thù của đám người Hắc Diệu liên minh rất lớn, mà Ma Thiên Các chỉ có mỗi hộ pháp Lý Tiểu Mặc đã khai ba Mệnh Cách, vi sư không yên lòng…”
“Đồ nhi nguyện trở về Ma Thiên Các một chuyến.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh tươi cười: “Nhị sư huynh vẫn như trước đây!”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Ta cảm giác gần đây tu vi có đột phá, hiện đang gặp bình cảnh. Nếu vẫn ở lại trong cung thì tu vi sẽ trì trệ không tiến.”
Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên xuất chưởng.
Kim chưởng nhanh như thiểm điện đánh về phía Ngu Thượng Nhung.
Kinh nghiệm chiến đấu của Ngu Thượng Nhung vô cùng phong phú, chưởng ấn còn chưa kịp đến hắn đã rút kiếm, khống chế cương khí ngăn ở trước mặt.
Chưởng ấn bị đón đỡ, Ngu Thượng Nhung trượt về sau vài mét, thân ảnh vẫn đứng vững.
“Ngươi có thể ngăn cản một chiêu này mà lông tóc vô thương, có thể thấy con đường trảm liên đã có đột phá.”
“Cũng nhờ vận khí, không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung biết con đường tu đạo của mình còn rất dài và xa.
Lục Châu gật đầu: “Lần này trở về Ma Thiên Các ngươi có thể dùng phù văn thông đạo. Việc này nên tìm Ninh Vạn Khoảnh mà hỏi.”
Bạch Tháp Ninh Vạn Khoảnh từng xuất hiện ở kim liên giới, tất nhiên hắn có phù văn thông đạo.
Trước khi Ma Thiên Các nghiên cứu thành công phù văn thông đạo, cũng chỉ có thể mượn tạm thông đạo của người khác.
“Ninh Vạn Khoảnh là người Bạch Tháp, e là hắn sẽ không nguyện ý.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ninh Vạn Khoảnh là người thông minh, ngươi cứ tìm hắn mà hỏi.”
“Vâng.”
Ngu Thượng Nhung lĩnh mệnh rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu quay đầu hỏi Tiểu Diên Nhi: “Tứ sư huynh của ngươi bây giờ đang ở đâu?”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu nói: “Tứ sư huynh suốt ngày chạy lung tung khắp nơi, đồ nhi cũng không biết.”
Không biết?
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rời đi. Lục Châu vuốt râu suy nghĩ một lát rồi mặc niệm thần thông Thiên thư.
Hình ảnh hiện ra trước mắt khiến Lục Châu cảm thấy kỳ quái.
Cây cối tươi tốt xanh um mọc chằng chịt chồng chất lên nhau như một ngọn núi, ngăn trở tầm nhìn của Lục Châu.
Lão tứ đang làm trò gì?
Lục Châu quan sát một lúc, thấy xung quanh chỉ toàn cây với cỏ.
Khò khò khò !
Gâu gâu gâu…
Lục Châu nhíu mày. Hắn đang ngủ?
Người khác bận chạy đôn chạy đáo, còn hắn thì nằm ngủ ngon lành ở đây?
“Đồ hỗn trướng!”
Hình ảnh biến mất. Lục Châu lắc đầu.
Lão phu đúng là nhìn lầm rồi. Lão tứ một ngày không mắng là toàn thân mọc gai, hai ngày không chửi là cả người ôi thiu, ba ngày không đánh là nhảy lên đầu lão phu ngồi.
Cùng lúc đó.
Minh Thế Nhân ngơ ngác ngồi dậy. Là hắn nghe nhầm sao?
Hắn vươn vai nhìn đám cây cối xanh um tùm trước mặt, mơ hồ nói: “Sư phụ? Ách… hẳn là ta nằm mơ rồi. Cẩu tử, đừng có quấy rầy ta, để ta ngủ một chút.”
Nói xong, Minh Thế Nhân nằm lăn ra, tiếp tục ngủ.
Khò khò khò !
Toàn bộ dãy núi đều đã bị cây xanh bao phủ. Một cỗ sinh cơ nhàn nhạt nhanh chóng hội tụ vào giữa đám cây xanh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận