Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 743

Đội ngũ chục ngàn người của Nhu Lợi yên tĩnh đến rợn người. Toàn bộ binh lính đều ngây ngốc nhìn hố sâu hình bàn tay trước mắt.
Sự cường đại của Tạp La Nhĩ ai ai cũng biết, sự ương ngạnh của hắn cũng có thể so với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, thậm chí hắn còn có lòng tin thắng được tổ sư gia Ma Thiên Các.
Tu vi bát diệp rưỡi đã đủ chứng minh thực lực của hắn. Đáng tiếc, đối thủ của hắn lại ở quá cao.
Người Nhu Lợi cũng đã từng tưởng tượng tới phong thái của cửu diệp, từng nghe qua những truyền thuyết của Đại Viêm… nhưng khi được tận mắt nhìn thấy, tinh thần vẫn bị chấn động phi thường.
Đây… chính là chưởng lực của cửu diệp?
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nhìn Tạp La Nhĩ nằm trong hố sâu. Một chưởng này hắn dùng đến một phần ba lực lượng phi phàm… Phải biết là sau khi có được Địa Thư Khai Quyển, quyền hạn được đề thăng, khả năng chứa đựng lực lượng của hắn đã tăng gấp ba lần.
Lục Châu rất hài lòng. Kế sách bắt giặc trước bắt vua đã hoàn thành, cho dù có dùng cạn lực lượng phi phàm hắn cũng không thấy tiếc.
Cùng lắm thì… xài tới thẻ Một Kích Chí Mạng.
Lục Châu hạ xuống. Bên tai vẫn chưa truyền đến tiếng thông báo của Hệ thống, rõ ràng sinh mệnh lực của Tạp La Nhĩ cực kỳ ương ngạnh.
Phốc !
Tạp La Nhĩ phun ra một ngụm máu tươi rồi ngồi dậy.
Tất cả mọi người, bao gồm cả người Nhu Lợi, đều bị doạ đến mức phải lui về sau một bước. Một chưởng vừa rồi đánh cho thân thể Tạp La Nhĩ dẹp đi không ít, trông khá đáng sợ.
Trong mắt Tạp La Nhĩ tràn ngập tia máu. Hắn nôn ra một ngụm tiên huyết, gian nan cất tiếng: “Ta… không tin.”
“Không tin cái gì?”
“Ta lẽ ra… lẽ ra phải kháng cự được chưởng ấn của cửu diệp mới đúng… Vì sao, vì sao chứ?” Tạp La Nhĩ vẫn không tài nào chấp nhận được sự thật này.
“Chẳng vì cái gì cả.” Lục Châu lạnh nhạt nói, “Chủ nhân của phù văn màu đỏ đang ở đâu?”
Tạp La Nhĩ cúi đầu xuống không đáp.
Lục Châu lại nói tiếp: “Ngươi không chịu nói, vậy lão phu sẽ hỏi người khác. Hẳn là cả Nhu Lợi Quốc sẽ có người trả lời được câu hỏi của lão phu.”
Toàn thân Tạp La Nhĩ run lên. Hắn sao có thể nghe không hiểu hàm ý của Lục Châu. Lục Châu đây là muốn đem sinh mạng của người Nhu Lợi ra làm tiền đặt cược!
Tạp La Nhĩ gian nan bò ra khỏi hố sâu rồi đứng lên, chỉnh trang lại khôi giáp, lau đi vết máu trên mặt rồi đưa tay xuống đan điền khí hải điểm hai cái, phong bế huyệt đạo.
Hắn thở dài một hơi, trên mặt đã có chút huyết sắc.
“Tướng quân!” Ba tên phó tướng vội vàng xuống ngựa, quỳ một gối hô.
Bọn hắn không rút lui, mà hơn mười ngàn binh lính cũng đồng loạt quỳ theo, hô vang: “Tướng quân!”
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu nói với Lục Châu: “Tha cho bọn họ.”
Lục Châu lắc đầu. “Ngươi không có tư cách đàm phán.”
Thả hổ về rừng, Lục Châu sao có thể làm như vậy?
Lĩnh hội được ý của Các chủ, Phan Ly Thiên lập tức nháy mắt với đám người. Phe Ma Thiên Các đồng loạt lăng không bay lên, ai nấy đều gọi ra pháp thân.
Minh Thế Nhân, thất diệp.
Tư Vô Nhai, thất diệp.
Tiểu Diên Nhi, lục diệp.
Phan Ly Thiên, Lãnh La, ngũ diệp không kim liên.
Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, nhị diệp không kim liên.
Đoạn Hành của Ma Sát Tông không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng thế cục này hắn không thể không gọi ra pháp thân nhị diệp không kim liên.
Trương Phong của Hoa Gian Phái, lục diệp.
Tôn Tư Diệu của Vạn Độc Môn, ngũ diệp.
Hoàng Thời Tiết, bát diệp.
Giang Ái Kiếm, lục diệp.
Lý Cẩm Y, thất diệp.
Còn lại là các đệ tử tu vi từ Thần Đình cảnh trở xuống, ngự không phi hành bay về phía người Nhu Lợi.
Không ai dám động.
Nhiều cao thủ Nguyên Thần cảnh như vậy, khí thế ngút trời như vậy, ai còn dám động?
Từng toà pháp thân sáng rực rỡ như đèn khổng minh bao vây chục ngàn quân Nhu Lợi, đây chẳng khác nào một cái tát hung hăng đánh vào mặt tướng quân Tạp La Nhĩ.
Đám người Ma Thiên Các đồng loạt thu hồi pháp thân.
Tạp La Nhĩ cười khổ với vẻ buồn bã. Hắn rốt cuộc đã hiểu được vì sao U Minh Giáo có thể chiếm được Thần Đô, vì sao Vu Chính Hải có thể ngạo thị thiên hạ.
Thì ra… Ma Thiên Các sau lưng Vu Chính Hải lại có thực lực như thế.
Nhìn ra biến hoá trên mặt Tạp La Nhĩ, Tư Vô Nhai cất tiếng giải thích:
“Tạp La Nhĩ, những gì ngươi đang nhìn thấy chỉ mới là một phần nhỏ mà thôi. Đại sư huynh và nhị sư huynh của ta đã là bát diệp từ lâu, không một bát diệp nào là đối thủ của hai người bọn họ. Đương nhiên là không tính tới gia sư.”
“Lục sư tỷ ta, Diệp Thiên Tâm, cũng là cao thủ bát diệp. Ngươi nói bên ngoài Thần Đô có một bát diệp đang ẩn nấp đúng không? Sư tỷ ta sẽ chiêu đãi hắn thật tốt.”
“À phải, còn có tiền bối Tả Ngọc Thư là thiên tài tu hành năm trăm năm trước của Nho môn, lại thêm Giáo chủ Cổ Thánh Giáo hỗ trợ, chỉ mong vị bát diệp của ngươi đừng thua quá khó coi.”
Tạp La Nhĩ nghe vậy, một cỗ khí huyết dâng lên trong lòng, khoé miệng hắn trào ra tia máu. Tạp La Nhĩ nắm chặt nắm đấm.
Thua rồi. Thua rất triệt để.
Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, khẽ nói:
“Phù văn màu đỏ là thứ được tìm thấy trong cỗ quan tài do tướng quân Lan Ni trấn thủ phía bắc phát hiện được ở Bắc Cương. Tướng quân Lan Ni đã tặng nó cho ta.”
Nghĩ tới cỗ quan tài kia, đám người lập tức nổi da gà.
“Mấy tháng trước Lan Ni đã mang cỗ quan tài đó đến gặp lão phu. Có phải kẻ muốn kiểm tra xem lão phu là cửu diệp thật hay giả chính là ngươi và đại vu Ba Tư Nhĩ?”
Nhớ lại một màn Thiên Cẩu tập kích Ma Thiên Các, con hung thú Thiên Cẩu kia đột nhiên mất khống chế, hơn nữa với đầu óc của Lan Ni hẳn là sẽ không tuỳ tiện phát động công kích với Ma Thiên Các.
Xem ra đằng sau lưng chuyện này là do đại vu gây ra, vậy thì có thể giải thích được.
“Vâng.” Tạp La Nhĩ gật đầu thừa nhận, sau đó mở mắt ra nói tiếp:
“Dã tâm của Lan Ni quá lớn, sự tồn tại của cỗ quan tài đã mê hoặc bản tâm hắn. Hắn vì muốn trở thành cửu diệp mà không từ thủ đoạn. Nhu Lợi Quốc không dung được một kẻ tư lợi như hắn, chuyến đi đó hắn bỏ mình tha hương, xem như đã chết có ý nghĩa, làm rạng danh tổ tông.”
Lục Châu không quan tâm mấy chuyện nội bộ của Nhu Lợi, chỉ hỏi: “Trong cỗ quan tài đó còn có thứ gì?”
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu nhìn Lục Châu, đánh bạo nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Ta biết mình không có tư cách đàm phán, nhưng… nếu muốn ta trả lời câu hỏi này, cầu xin tiền bối tha cho bọn hắn.”
Trong mắt các tướng sĩ Nhu Lợi đều lấp loé lệ quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận