Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1082

Dịch Nghiêu chết rất không cam lòng. Lục Châu lẳng lặng nhìn về phía hướng vai hắn chỉ, nơi đó không có bất kỳ động tĩnh gì.
Trước người Dịch Nghiêu, một viên châu ngọc toả sáng từ từ bay lên trông như dạ minh châu. Lục Châu thu nó vào tay, trong lòng bàn tay lập tức truyền đến cảm giác mát mẻ. Thứ này có thể điều khiển được nhiệt độ, nếu là ở Địa Cầu thì chẳng khác gì một cái máy điều hoà không khí di động.
[Ting ! thu hoạch được Hải Hồn Châu hợp cấp, năng lực: Tuyệt Đối Linh Độ.].
[Chú thích, năng lượng bên trong vật phẩm có hạn, có thể dùng như vật liệu đoán tạo.].
“Hợp cấp?”
Nếu theo lý luận thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang thì thứ này phải là đẳng cấp trụ mới phải. Như vậy… trụ chính là hợp?
Thôi kệ, dù sao cũng là bảo bối. Năng lực Tuyệt Đối Linh Độ rất không tệ, cho dù Lục Châu có Thái Huyền chi lực kết hợp với Nghiệp Hoả cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm của nó, vật này vô cùng bất phàm. Nếu đổi lại là người khác thì dù khai năm Mệnh Cách cũng không phải là đối thủ của Dịch Nghiêu.
Cầm Hải Hồn Châu trong tay, Lục Châu thở dài nói: “Chỉ tiếc ngươi gặp phải lão phu.”
Lục Châu nhấc tay, Nghiệp Hoả xuất hiện rơi vào thi thể Dịch Nghiêu. Kim sắc Nghiệp Hoả thiêu đốt, chỉ trong giây lát đã thôn phệ hoàn toàn cỗ thi thể dưới đất mà không bốc lên chút khói nào.
Trong các ngõ ngách trên tường thành, những băng điêu đang từ từ tan ra, đám tu hành giả bên trong không khỏi hưng phấn vì được giải thoát.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên, bỗng hô nhỏ: “Không đúng.”
Nghĩ tới Dịch Nghiêu, Lục Châu không hề do dự thi triển đại thần thông thuật xuất hiện ở một xó xỉnh. Theo lý thuyết, những khu vực từng bị Tuyệt Đối Linh Độ đóng băng đều sẽ có nhiệt độ khá thấp, duy chỉ có mảng khu vực này là nhiệt độ cao hơn xung quanh.
Đáp án rất rõ ràng, nơi này từng có người đứng quan sát.
Lục Châu quay đầu lại, truyền âm nói: “Vi sư đi một lát sẽ trở lại. Các ngươi trở về hoàng cung, không được tự ý rời đi.”
Nói xong, thân ảnh Lục Châu nhoáng lên rồi biến mất.
Lục Châu vừa đuổi theo nhiệt độ ba động vừa tính toán thực lực giữa hai bên. Nếu đối phương có tu vi hơn xa Dịch Nghiêu, vậy hắn không cần phải chạy trốn. Suy ra hắn có thể là một cao thủ tầm cỡ Dịch Nghiêu. Trong tay Lục Châu có thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá, cho dù đối phương có tám Mệnh Cách cũng không phải đối thủ của mình. Nếu là năm Mệnh Cách trở xuống thì không còn gì tốt bằng, một đống điểm công đức đang chờ thu hoạch đó!
Có lẽ đối phương cảm giác được khí tức nguy hiểm từ Lục Châu nên mới thay đổi chủ ý mà bỏ trốn. Dịch Nghiêu không ngừng kêu cứu, hẳn là đang kêu gọi người này.
Trước cửa Tuyên Chính điện.
Các đệ tử Ma Thiên Các nghe tiếng Lục Châu truyền âm, đồng loạt khom người: “Vâng.”
Sau cơn băng phong, bầu trời hoàng cung lại trở nên xanh thẳm như trước. Lý Vân Tranh sợ hãi rụt rè nói: “Lão sư, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Tư Vô Nhai thấp giọng nói: “Bây giờ là cơ hội tốt để ngươi chủ trì đại cục.”
“Bây giờ sao?”
“Đương nhiên.” Ngữ khí Tư Vô Nhai chắc nịch.
Lý Vân Tranh nghe vậy, hắng giọng một tiếng rồi nói: “Ngự lâm quân nghe lệnh.”
Đám ngự lâm quân vốn là người của Hạ Hầu Sinh. Nay Hạ Hầu Sinh đã chết, bọn hắn chẳng khác gì ruồi không đầu, sững sờ nhìn nhau.
“To gan!” Lý Vân Tranh cao giọng nói, “Kẻ nào trái lệnh, trảm!”
Lúc này đám ngự lâm quân mới bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống, đồng loạt hô: “Ngô hoàng vạn tuế!”
Mấy ngàn bách tính cũng quỳ xuống theo. Đám văn võ bá quan biết thế cục không thể nghịch chuyển được nữa, cùng bách tính đồng thanh hô lớn: “Ngô hoàng vạn tuế!”
Lý Vân Tranh đã tưởng tượng ra tình cảnh hùng vĩ này không biết bao nhiêu lần. Nay sự thật xảy ra trước mắt, hắn không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay. Người làm vua… tuyệt đối không thể do dự thiếu quyết đoán.
Lý Vân Tranh ức chế tâm tình kích động, cao giọng nói: “Bình thân.”
Đám người chậm rãi đứng dậy. Đúng lúc này, một tên thái giám chạy tới quỳ trước mặt Lý Vân Tranh. “Khởi bẩm bệ hạ, chín vị tướng quân thỉnh cầu được yết kiến.”
Tám vị tướng quân cộng thêm một vị tiết độ sứ, vừa vặn chín người. Trong lòng Lý Vân Tranh khẽ động.
Trùng hợp vậy sao? Sư công vừa rời đi, chín vị tướng quân đến.
Tư Vô Nhai bỗng mở miệng: “Cho bọn hắn vào.”
“Vâng.” Thái giám vâng lệnh chạy ra ngoài.
Lý Vân Tranh hỏi: “Lão sư, nếu bọn hắn dẫn binh vây công thì phải làm sao?”
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười thản nhiên: “Ngươi xem nhẹ Ma Thiên Các.”
Nói xong, Tư Vô Nhai quay sang hai vị sư huynh. “Đại sư huynh, nhị sư huynh.”
“Thất sư đệ cứ nói.” Ngu Thượng Nhung đứng phía nam Tuyên Chính điện, ánh mặt trời rọi vào gò má hắn, bình tĩnh mà thong dong.
“Hai vị sư huynh, mời hai sư huynh đến tường thành phía đông toạ trấn.”
Vừa nghe vậy, Hải Loa đang đứng gần đó bỗng quay đầu lại. Nhớ lại lời sư phụ, mười ngón tay ngọc không khỏi siết chặt… Nếu chỉ một mình sư phụ thấy thế, nàng còn hiểu được, nhưng ngay cả thất sư huynh trí tuệ hơn người cũng cho rằng hai vị sư huynh cửu diệp mạnh hơn một thập diệp là nàng, vậy sự thật chính là nàng thật sự rất yếu.
Vu Chính Hải cười nói: “Nhị sư đệ, xem ai nhanh hơn nào…”
Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân cửu diệp không kim liên, thân ảnh loé lên bay về phía đông, Vu Chính Hải cũng không chịu thua kém, cấp tốc đuổi theo.
Tư Vô Nhai tiếp tục phân phó: “Tả trưởng lão, Hoa trưởng lão, tam sư huynh, mời đến tường thành phía nam toạ trấn.”
“Không dám.”
Tả Ngọc Thư nhẹ nhàng gõ Bàn Long Trượng xuống đất, thân ảnh như thiểm điện, phù ấn kim long xuất hiện đầy trời. Hoa Vô Đạo còn khoa trương hơn, chui vào bên trong điều khiển Tứ Phương Cơ bay đi. Riêng Đoan Mộc Sinh chỉ nâng thương phi hành.
“Tứ sư huynh… A, tứ sư huynh đâu rồi?” Tư Vô Nhai quay đầu nhìn trái ngó phải, khoé miệng run run, nào tìm thấy thân ảnh Minh Thế Nhân.
Hắn lúng túng ho khan một tiếng: “Phan trưởng lão, Lãnh trưởng lão, phiền hai vị đến tường thành phía bắc.”
“Không dám.”
Hai người đồng loạt gọi ra pháp thân cửu diệp lóng lánh kim quang bay về phía thành bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận