Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 964

Quá tự tin rất dễ biến thành tự phụ, nhưng bù lại cũng có thể trở thành vũ khí khiến địch nhân sợ mất mật.
Giang Tiểu Sinh nuốt một ngụm nước bọt, lại lần nữa lui về sau, phẫn hận nói: “Ngươi đừng có hù doạ ta! Bây giờ ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, không bao lâu nữa ngươi cũng sẽ trở thành một bộ hài cốt trong trận văn mà thôi. Sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành cường giả vượt xa ngươi!”
“Sớm muộn?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười thật sâu rồi quay trở về ngồi xuống điều tức bên cạnh cột đá.
Giang Tiểu Sinh hậm hực nói: “Cứ chờ mà xem.”
Đúng lúc này, trên bầu trời tối đen như mực chợt xuất hiện bốn vó ngựa toả ra quang mang nhàn nhạt bổ nhào xuống.
Hí !
Giang Tiểu Sinh giật nảy mình: “Hung thú?”
Hắn lập tức lách mình bỏ chạy. Trong bãi đá, giọng của Ngu Thượng Nhung truyền tới: “Cát Lượng?”
Hí !
“Đừng vào!” Ngu Thượng Nhung đứng lên nhìn về phía Cát Lượng, mỉm cười nói, “Ta đã nói mà, chúng ta rất có duyên.”
Hí !
“Sư phụ bảo ngươi đến sao?”
Cát Lượng gật đầu. Ngu Thượng Nhung thở dài. “Ngươi về trước đi, hoàn cảnh nơi này không tệ, ta sẽ ở chỗ này lĩnh ngộ kiếm đạo.”
Hí.
“Trở về đi.”
Đối với Ngu Thượng Nhung, việc mở miệng cầu xin sự trợ giúp từ người khác là chuyện không thể nào, hắn thà rằng để Cát Lượng trở về.
Cát Lượng thở phì phò một tiếng rồi bay thẳng vào bãi đá. Thiên võng lập tức xuất hiện như mạng nhện.
Cát Lượng đi đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung không hề tức giận, càng không trách cứ nó, chỉ nhẹ nhàng sờ bờm ngựa, khẽ nói: “Được rồi, đợi tu vi ta khôi phục, nhất định sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này.”
Mặt trời dần nhú lên sau rặng núi, ánh nắng sớm xen qua kẽ lá rọi xuống Vân Sơn như tiên cảnh.
Trải qua một đêm tu hành, Lục Châu cảm giác được nguyên khí gia tăng không ít. Từ khi Tử Lưu Ly trở thành hoang cấp, tốc độ đề thăng tu vi đã tăng lên gấp ba.
Chẳng trách Diệp Chân còn trẻ như vậy đã có tu vi thập diệp, nếu không phải vì muốn bổ sung tính mạng, hắn đã tấn thăng lên thập diệp từ lâu.
“Lục tiền bối, Nhiếp tông chủ mời ngài đến chủ điện gặp mặt một lần.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh.
“Đã biết.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, tự hỏi Cát Lượng đã chạy đi đâu? Hôm qua ban thưởng khi đánh giết cửu diệp là do đồ đệ nào làm?
Trong chủ điện, đám người Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần đều có mặt đông đủ, Vừa thấy Lục Châu, ai nấy đều đứng dậy làm lễ.
Lục Châu tiến vào trong điện, nhìn thấy Vu Chính Hải, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng một bên, bèn nhíu mày hỏi: “Nhị sư huynh của ngươi đâu?”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu đáp: “Hành tung của nhị sư huynh xuất quỷ nhập thần, đồ nhi không biết.”
Vu Chính Hải nói: “Nhị sư đệ luôn thích độc lai độc vãng, sư phụ đừng lo lắng. Vân Sơn có sập cũng không nện trúng sư đệ được đâu.”
Lục Châu khẽ gật đầu. Nghe được lời này, Nhiếp Thanh Vân lộ vẻ xấu hổ, ví dụ như thế quá tàn nhẫn rồi đó.
Tư Không Bắc Thần cười vang: “Đồ đệ của Lục huynh đúng là rồng trong loài người. Kiếm đạo của hắn đã đạt cực hạn, trong vòng ba năm tất có thể lĩnh ngộ ra Thiên Tử Kiếm, trong vòng mười năm có thể tấn thăng thập diệp.”
Nhiếp Thanh Vân kinh ngạc nói: “Có thể được ngươi khen ngợi như vậy, hẳn là có chỗ hơn người.”
Tư Không Bắc Thần không thèm để ý nét mặt Nhiếp Thanh Vân, chỉ tay về phía Vu Chính Hải nói:
“Vị này chính là đại đồ đệ của Lục huynh. Nếu bàn về đao pháp thì không hề kém Nhiếp Thanh Vân ngươi đâu.”
“Ồ?”
Ánh mắt Nhiếp Thanh Vân nhìn về phía Vu Chính Hải, khi nhìn thấy Bích Ngọc Đao hoang cấp, trong mắt hắn lộ vẻ hâm mộ. Đao của hắn chỉ mới là thiên giai mà thôi.
Vu Chính Hải nói: “Nhiếp tông chủ, hôm nào luận bàn một chút nhé?”
“Kỳ phùng địch thủ trăm năm khó gặp, cầu còn không được.” Nhiếp Thanh Vân nói.
Tư Không Bắc Thần trợn tròn mắt: “Đường đường là thập diệp lại luân lạc tới mức phải luận bàn với cửu diệp…”
Nhiếp Thanh Vân nghẹn họng.
Hắn vừa định phản bác, Lục Châu đã ngồi xuống nói: “Nói chính sự.”
Nhiếp Thanh Vân gật đầu nói nhanh: “Thiên Vũ Viện đã biết Vân Sơn đang tạm giữ người của bọn hắn, hôm nay sẽ phái sứ giả đến chuộc con tin.”
“Chuộc con tin?” Lục Châu nghi hoặc hỏi lại.
“Trong phi thư nói không rõ ràng, người của Thiên Vũ Viện hẳn là đã sắp tới.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Một tên đệ tử Vân Sơn cấp tốc chạy vào, khom người bẩm báo: “Tông chủ, người của Thiên Vũ Viện đến rồi.”
“Để bọn hắn vào.”
“Vâng.”
Trên bầu trời Vân Sơn có một chiếc phi liễn chậm rãi bay vào, đây chính là phi liễn của Thiên Vũ Viện.
Đám người Thiên Vũ Viện có khoảng mười tu hành giả, mỗi người đều nhấc một chiếc rương bay về phía ngọn chủ phong.
Đám người vừa tiến vào chủ điện, Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần đã nhận ra đối phương.
“Mạc Bất Ngôn?”
Người dẫn đầu chính là trưởng lão Mạc Bất Ngôn của Thiên Vũ Viện, cũng là tướng tài đắc lực nhất dưới trướng Dư Trần Thù.
Mạc Bất Ngôn phất tay, mười chiếc rương được đặt xuống đất. Hắn khom người hành lễ: “Nhiếp tông chủ, lại gặp mặt. Tư Không điện chủ, ngài cũng ở đây…”
Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần lộ vẻ xấu hổ.
“Mạc trưởng lão, đây là Lục tiền bối, còn không nhanh chóng hành lễ?” Nhiếp Thanh Vân vội vàng nói.
Mạc Bất Ngôn nhìn thoáng qua, rất nhanh đã chú ý thấy một vị lão giả khí thế bất phàm, lập tức khom người nói: “Hẳn vị này chính là Lục tiền bối đã đánh bại Diệp Chân.”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn hắn. “Nói thẳng chính sự.”
Mạc Bất Ngôn lộ vẻ xấu hổ nói: “Lần này ta đến đây chỉ có một thỉnh cầu. Mời Nhiếp tông chủ thả toàn bộ đệ tử Thiên Vũ Viện ra, những chiếc rương này là tâm ý của Thiên Vũ Viện.”
Hắn lại phất tay, đám tu hành giả sau lưng mở mười chiếc rương ra. Ba rương chứa cực phẩm phù chỉ, một rương vàng, một rương đan dược, một rương công phu bí tịch, bốn rương còn lại là thiên tài địa bảo. Những vật này cho dù đặt ở đại tông môn cũng là vô cùng xa xỉ.
Nhiếp Thanh Vân lắc đầu đáp: “Mạc Bất Ngôn, người của các ngươi cấu kết với Phi Tinh Trai muốn huỷ diệt Vân Sơn ta. Món nợ này ngươi cho rằng dùng tài vật đổi là xong?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận