Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1324

"Không thể giả được." Ngu Thượng Nhung bay lướt xuống đứng bên cạnh Hải Loa, "Sư phụ tìm được một kiện thánh vật giúp hấp thụ sinh cơ."
Hải Loa lộ vẻ kinh ngạc.
Tư Vô Nhai cũng từ xa bay tới, đáp xuống đứng trước mặt hai người.
"Sư phụ đâu rồi?"
Ngu Thượng Nhung chỉ tay về cung điện phía bắc.
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn Hải Loa, nói: "Ta nghe được tiếng Cửu Huyền Cầm mới biết nơi này xuất hiện thích khách."
Hải Loa nói: "Thất sư huynh, các huynh đều biết người đó là sư phụ?"
Tư Vô Nhai nói: "Hiện tại không có thời gian giải thích với muội, thân phận của sư phụ rất đặc thù, chuyện này không nên truyền ra ngoài, đồng môn biết rõ là được."
Nếu Tư Vô Nhai chưa từng chứng kiến chuyện của Lục gia thì cũng cho rằng không cần giấu giếm. Nhưng bây giờ xem ra, làm vậy rất dễ dẫn tới phiền toái không cần thiết.
"Nha." Hải Loa gật đầu.
Tư Vô Nhai bay lướt về phía xa.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mà đứng, chợt lên tiếng: "Tiểu sư muội, trông muội có vẻ không vui cho lắm."
"Hình như sư phụ không thích muội..." Hải Loa lầm bầm nói.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười an ủi nàng: "Đừng có nghĩ nhiều, muội nhập môn trễ nhất nên không hiểu rõ tính tình sư phụ. Sư phụ đối với ai cũng như thế cả."
"Thật sao?"
"Dù là cửu sư muội cũng sẽ có lúc bị mắng mà. Chỉ là muội chưa có cơ hội nhìn thấy thôi." Ngu Thượng Nhung nói.
Phanh.
Một đạo hồng long lượn vòng bay đến, Tiểu Diên Nhi đạp trên Phạm Thiên Lăng chạy tới, nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Đâu có việc gì đâu, nhị sư huynh lại lừa gạt muội! Sư phụ ở đâu chứ?"
Ngu Thượng Nhung đầu đầy hoang mang.
Vốn cho rằng Hải Loa sẽ thương tâm, nào ngờ Hải Loa tựa như nhìn thấy tri âm, lập tức đạp không bay lên đứng bên cạnh Tiểu Diên Nhi, kéo tay nàng lại nói khẽ: "Cửu sư tỷ, nói cho tỷ nghe một bí mật, sư phụ trở nên trẻ tuổi rồi!"
Tiểu Diên Nhi gãi đầu, nghe không hiểu.
Ngu Thượng Nhung bất đắc dĩ lắc đầu: "Các muội cẩn thận đó."
Nói xong, thân ảnh hắn nhẹ như chim yến bay vút vào không trung, đuổi theo kẻ xâm nhập.
Lục Châu bay đến cung điện phía bắc, vừa đạp không hành tẩu vừa vận dụng khứu giác thần thông.
Trên không trung lưu lại mùi hương quen thuộc, Lục Châu thỉnh thoảng bay sang bên trái, thỉnh thoảng lại tấp sang phải, cho đến khi dừng lại.
Lục Châu xác định con chuột kia đang ẩn nấp trong khu vực này, không chạy ra được. Tuyên Chính điện lúc này đã phủ đầy cao thủ đại nội, đạo văn trên tường thành cũng đã mở ra.
Thần thông Thiên thư nói cho Lục Châu biết khí tức nơi này là nặng nhất.
Lục Châu trầm thấp nói: “Ngươi cho rằng mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay lão phu?”
Lục Châu biết đối phương có thể nghe được lời mình nói nên không vội vã, vẫn lăng không lơ lửng đứng trên bầu trời, mặc niệm thính giác và khứu giác thần thông.
Động tĩnh bốn phía dù là tiếng gió thổi cỏ lay đều truyền vào tai hắn.
Lục Châu đột nhiên xoay người, nhấc tay chưởng về phía bắc.
Chưởng ấn mang theo kim quang lóng lánh đánh vào mái ngói lưu ly trên nóc điện, mái ngói vỡ vụn ra.
Lão giả lưng còng cả kinh lăng không lui lại, thân ảnh bại lộ trước mặt Lục Châu.
Lục Châu lạnh nhạt nhìn hắn. “Tiểu nhân vật.”
Lão giả lưng còng nhìn chằm chằm Lục Châu. “Ngươi cũng có tài đấy.”
Lục Châu nói: “Lão phu đang sầu vì không tìm thấy ngươi, không ngờ thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”
Lão giả lưng còng chậm rãi lấy ngọc bàn ra xem, ngọc bàn khẽ rung động với biên độ không lớn, lão thu hồi ngọc bàn rồi hỏi Lục Châu:
“Thanh Thiền Ngọc đang nằm trong tay ngươi?”
Lục Châu cũng không vội vã xuất thủ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đối phương đến từ Tần gia ở thanh liên giới, nếu có thể hỏi rõ ràng để ngăn chặn phiền phức liên tiếp sau này thì không còn gì tốt hơn.
Hắn không trả lời câu hỏi của lão giả mà hỏi ngược lại:
“Người trẻ tuổi đó là chủ tử của ngươi?”
Lão giả lưng còng hừ một tiếng: “Ngươi lấy Thanh Thiền Ngọc của thiếu chủ thì thôi, lại còn đánh giết một Mệnh Cách của ngài, ngươi ra tay ác độc như vậy sao ta có thể tha thứ cho ngươi?”
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung từ xa lướt tới, tốc độ như thiểm điện khiến lão giả lưng còng có hơi chột dạ.
Vừa rồi khi tung chưởng giết Hải Loa, lão đã cùng Lục Châu đối chưởng nên có thể cảm nhận được người trước mặt có tu vi cao thâm.
Nhưng thật kỳ quái, ba động của ngọc bàn lại không lớn, chứng tỏ đối phương không phải là siêu cấp cao thủ. Càng kỳ quái hơn là đối phương còn có thể tìm ra vị trí của lão, năng lực nhận biết mạnh mẽ bậc này sao có thể là kẻ yếu?
Ngu Thượng Nhung nói: “Theo lời ngươi, ngươi có thể ra tay giết người nhưng lại không cho phép người khác giết ngươi? Lời nguỵ biện như vậy cũng nói ra được?”
Lão giả lưng còng nhìn Ngu Thượng Nhung, âm trầm nói: “Tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu, khom người nói với Lục Châu:
“Sư phụ, loại người hồ đồ ngu xuẩn này không xứng để người tự mình xuất thủ. Giao cho đồ nhi, đồ nhi nhất định sẽ chém rụng đầu hắn.”
Biểu tình trên mặt lão giả lưng còng không được tự nhiên. Lục Châu khoát tay nói:
“Nhìn xem là được.”
“Vâng.” Ngu Thượng Nhung cung kính lui sang một bên.
“Hắn là đồ đệ của ngươi?” Lão giả lưng còng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận