Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 975

“Sao đại sư huynh biết ta ở chỗ này?”
“Sư phụ lo lắng cho đệ nên lệnh ta đến tìm đệ.” Vu Chính Hải cười nói, “Xem ra tình hình của đệ không được ổn thoả? Nhưng đệ yên tâm, ta sẽ không chế giễu đệ, chúng ta xem như hoà nhau một trận.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Kỳ thực nếu đại sư huynh không xuất thủ thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta.”
“Không phải đệ vừa bảo sẽ không tranh với ta nữa à?”
“Có thể không tranh vũ dũng, nhưng về đạo lý quyết không nhường.” Ngu Thượng Nhung vừa nhảy lên lưng Cát Lượng vừa cười đáp.
Vu Chính Hải không phục, lập tức đi theo nói: “Đệ không còn nguyên khí, làm sao giết hắn?”
“Ta có rất nhiều phương pháp, sư huynh không cần nhọc lòng…”
“Ta cảm thấy đệ chẳng còn phương pháp nào cả.”
Hai người vừa đi vừa tranh cãi, không bao lâu sau đã biến mất ở chân trời.
Ánh trăng rọi xuống bãi đá, chiếu lên thi thể Giang Tiểu Sinh. Đúng lúc này, hắn đột nhiên mở mắt!
Giang Tiểu Sinh ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc nhìn máu me be bét trên người, lập tức nổi cơn giận dữ. “Thù này ta nhất định sẽ báo…”
Giang Tiểu Sinh gian nan bò dậy, không cam lòng nói: “Phải lấy lại Tử Lưu Ly của sư phụ mới được.”
Hộc !
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó kéo lê thân thể đầy vết thương đi vào trong rừng sâu.
Trong lúc Vu Chính Hải đi tìm Ngu Thượng Nhung, Lục Châu lại hồi phục đầy đủ lực lượng phi phàm. Bên tai chợt vang lên thông báo nhận được một ngàn điểm công đức ban thưởng.
“Một ngàn điểm…”
Con số này chứng tỏ tu vi của đối phương không đủ để uy hiếp đến Ngu Thượng Nhung, vì sao hắn lại bị vây khốn? Đương nhiên người này cũng có thể do Vu Chính Hải giết, ra ngoài gặp phải kẻ đui mù cũng là chuyện rất bình thường.
Lục Châu nhớ lại cảnh tượng lần trước mình thấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Rốt cuộc là kẻ nào có năng lực vây khốn Ngu Thượng Nhung?
“Đoạn kiếm…”
Tuy hình ảnh chỉ lướt qua trong thoáng chốc nhưng Lục Châu đã kịp nhìn thấy đoạn kiếm lơ lửng trước mặt Ngu Thượng Nhung chính là nửa đoạn Trường Sinh Kiếm. Kẻ có thể đánh gãy Trường Sinh Kiếm, lại vây khốn Ngu Thượng Nhung cửu diệp thì ít nhất cũng nắm giữ vũ khí hoang cấp.
Sớm biết như vậy Lục Châu đã thăng cấp cho Trường Sinh Kiếm rồi. Ngu Thượng Nhung quá ỷ lại vào kiếm khiến cho kiếm đạo của hắn cứ trì trệ không tiến. Hầy…
Có đám đồ đệ này, đời này Lục Châu hắn đừng hòng có một ngày bớt lo.
“Thử lại lần nữa.”
Lục Châu quyết định thi triển nhãn lực thần thông xem tình hình thế nào. Hai tay chập lại, vừa định mặc niệm khẩu quyết thì bên ngoài chợt truyền đến âm thanh: “Bái kiến sư phụ.”
Là giọng của Vu Chính Hải.
“Bái kiến sư phụ.”
Lần này là giọng Ngu Thượng Nhung.
Trong lòng Lục Châu rốt cuộc cũng buông lỏng. Cũng may bọn hắn trở về kịp lúc, nếu không lại phải lãng phí một nửa lực lượng phi phàm.
“Vào đi.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đẩy cửa bước vào, đến trước mặt Lục Châu lại lần nữa hành lễ.
Lục Châu đưa tay ngăn lại. “Miễn lễ.”
Vu Chính Hải nói: “Sư phụ, đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, nhị sư đệ đã bình an vô sự.”
“Bình an vô sự?” Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung dò xét, thấy tay phải Ngu Thượng Nhung nắm chặt vỏ Trường Sinh Kiếm.
Thấy ánh mắt sư phụ khác thường, Ngu Thượng Nhung khom người nói: “Đồ nhi quả thật gặp một chút phiền toái, nhưng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm khống chế. Đa tạ sư phụ quan tâm, đa tạ đại sư huynh đến hiệp trợ.”
Lục Châu rời mắt khỏi Trường Sinh Kiếm, nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. “Người đều có lòng hiếu thắng, vi sư có thể lý giải. Nhưng nói dối không phải là thói quen tốt.”
Ngu Thượng Nhung khom người đáp: “Đồ nhi nói từng câu đều là thật, không dám lừa gạt sư phụ.”
“Rút kiếm ra.” Lục Châu hạ lệnh.
Ngu Thượng Nhung giật mình, nhưng thấy ánh mắt cương quyết của sư phụ, hắn đành phải rút Trường Sinh Kiếm ra.
Ngu Thượng Nhung quỳ một gối xuống, dâng đoạn kiếm lên bằng hai tay: “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không cẩn thận làm hỏng Trường Sinh Kiếm…”
Lục Châu vẫn bình tĩnh nhưng Vu Chính Hải thì không khỏi kinh ngạc. Hắn hiểu rất rõ nhị sư đệ, cũng rõ ràng Trường Sinh Kiếm có ý nghĩa với sư đệ đến thế nào. Suốt đoạn đường đi Vu Chính Hải không hề nhìn ra Ngu Thượng Nhung có tâm sự. Nghĩ vậy, hắn không khỏi thở dài một tiếng.
Lục Châu gật đầu. “Nói đi.”
Ngu Thượng Nhung bèn kể lại những chuyện mình đã gặp phải, khi nói tới nam tử bị mù một mắt, Vu Chính Hải và Lục Châu đều nhíu mày. Loại cương khí từ tím chuyển sang đen này khiến hai người không thể không thận trọng.
“Nam tử mù một mắt này có thủ đoạn công kích vô cùng quỷ dị. Khi giao thủ với hắn, đồ nhi trong lúc sơ suất đã bị hắn dùng vũ khí hoang cấp va chạm với Trường Sinh Kiếm, khiến nó bị gãy đôi.”
“Vũ khí hoang cấp?”
Ngu Thượng Nhung lấy từ trong ngực áo ra một món đồ nhỏ. Khi đang chiến đấu, bóng đêm nồng đậm khiến hắn không nhìn rõ. Bây giờ xem lại mới thấy vật này trông như một khối đá, chỉ khác ở chỗ nó ẩn hiện quang hoa.
Lục Châu vung tay lên, vật kia bay vào lòng bàn tay hắn.
[Ting ! thu hoạch được vật liệu Hoả Linh Thạch, có thể dùng để thăng cấp vật phẩm hoang cấp lên hồng cấp.] Chú ý: cần ba khối Hoả Linh Thạch mới có thể tiến hành thăng cấp.
“Hoả Linh Thạch?” Lục Châu điều động nguyên khí, Hoả Linh Thạch lập tức toả ra quang hoa rạng rỡ hơn. Không chỉ có thể dùng làm vũ khí công kích mà còn là vật liệu dùng để đề thăng phẩm cấp vũ khí.
Thiểm Diệu Chi Thạch chỉ có thể đề thăng phẩm cấp cho vũ khí thiên giai. Vận khí của Ngu Thượng Nhung quả thật quá lớn rồi.
“Sư phụ nhận ra vật này?” Vu Chính Hải hiếu kỳ hỏi.
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu, vuốt râu nói: “Có biết tới. Vật này dùng để thăng cấp vật phẩm hoang cấp. Hoang cấp đã rất quý hiếm, hồng cấp lại càng đáng ngưỡng mộ, Hoả Linh Thạch là một bảo bối khó tìm.”
Vu Chính Hải lấy làm kinh hãi, lập tức vỗ bả vai Ngu Thượng Nhung, vui mừng nói:
“Nhị sư đệ, đệ thật là may mắn. Tuy rằng kiếm đã gãy nhưng ông trời không có bạc đãi đệ. Thiên giai có là cái gì, có viên Hoả Linh Thạch này, về sau đệ sẽ là người đầu tiên trên Ma Thiên Các nắm giữ hồng cấp vũ khí!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận