Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1442

Lục Ngô đột nhiên ngẩng đầu lên. “Ủa đâu hết rồi?!”
Nó nhún người nhảy lên, phóng về phía trước chắn trước mặt Thừa Hoàng, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Châu. “Chờ một chút!”
Lục Ngô dùng cự trảo quào nhánh cây lòa xòa trên đầu mình, cao ngạo nói: “Bản hoàng có thể gia nhập.”
“Để lão phu cân nhắc đã.”
“Đừng cản đường.”
“Lão…” Lục Ngô vừa định gọi lão tặc, lập tức ngừng lại, tránh sang một bên rồi nói: “Đừng cân nhắc làm chi… bản hoàng rất phối hợp nha.”
Lục Châu không đáp lời nó. Thái Hư tăng tốc phóng vào Nguyệt Quang lâm địa.
“Lục… chân nhân.” Lục Ngô theo sau, lầm bầm nói, “Lục chân nhân, cho bản hoàng… một cơ hội.”
Ra khỏi Nguyệt Quang lâm địa.
Đi mấy ngày đường, Thừa Hoàng và Lục Ngô rốt cuộc nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ và bầu trời xanh thăm thẳm ngay trên đầu, cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Quanh năm sinh hoạt tại bí ẩn chi địa, đột nhiên đứng dưới quang mang, nó cảm giác như vừa tiến vào thiên đường.
“Đến rồi.” Hải Loa nói.
Lục Châu gật đầu: “Nơi này chính là ranh giới, phía trên là Mê Vụ Sâm Lâm, đường đi thông đến kim liên giới. Lục Ngô, ngươi đưa chúng ta đến đây được rồi.”
Lục Ngô giật mình tung người nhảy lên, đến trước mặt Lục Châu nói: “Cho bản hoàng… một cơ hội.”
Diệp Thiên Tâm và Hải Loa che miệng cười trộm.
Lục Ngô không thèm đoái hoài tới mặt mũi của mình, dù sao hai người này sẽ trở thành Chí Tôn, ở trước mặt Chí Tôn tỏ vẻ thấp kém chút cũng không mất mặt!
Lục Châu khẽ gật đầu: “Gia nhập Ma Thiên Các phải tuân thủ quy củ Ma Thiên Các. Ngươi làm được không?”
“Bản hoàng từ trước đến nay nói một không hai, luôn giữ lời hứa!”
Lục Ngô càng lúc càng nói chuyện trôi chảy. Dọc theo đoạn đường này nó đã giao lưu với đám người Lục Châu không ít.
“Lão phu đã nói chân tướng cho ngươi biết, Ma Thiên Các sau này chắc chắn sẽ đối mặt với muôn vàn nguy hiểm, thậm chí có khả năng sẽ mất đi tính mạng.”
Lục Ngô nhìn Đoan Mộc Sinh đang hôn mê, trong lòng nhớ lại vô số chuyện đã trải qua, nhớ lại khoảng thời gian sinh tử cùng Đoan Mộc Điển… Trong mắt nó hiện lên quang hoa:
“Đứng trước tử vong, mọi sinh mệnh đều bình đẳng. Nơi đó có vô số kẻ muốn giết bản hoàng, kẻ chết trong tay bản hoàng cũng hằng hà sa số… Bản hoàng sợ gì?”
“Tốt.” Lục Châu hài lòng gật đầu.
“Gia nhập Ma Thiên Các, chuyện hạt giống Thái Hư phải giữ bí mật.” Lục Châu căn dặn.
“Bản hoàng không phải đồ ngu xuẩn.”
Nói xong, nó quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh. Một hạt giống đã phiền phức thế này rồi, nếu mười hạt giống đều bại lộ thì sẽ khiến chín giới đại loạn. Đến lúc đó chân nhân nhao nhao xuất động, mười cái Lục Ngô cũng chả làm được gì.
U !
Thừa Hoàng ngửa đầu hú một tiếng, tỏ ra hoan nghênh Lục Ngô gia nhập, nhưng Lục Ngô híp mắt không thèm để ý đến nó khiến Thừa Hoàng tiu nghỉu không thôi.
Hải Loa bèn lên tiếng bênh vực: “Vào Ma Thiên Các phải có trước có sau, ngươi là tân nhân.. à nhầm, tân thú, vậy Thừa Hoàng là tiền bối của ngươi rồi.”
Lỗ tai Lục Ngô khẽ động: “Thế bản hoàng phải cúi đầu với nó à?”
“Không nghiêm trọng như vậy, thái độ của ngươi tốt một chút là được rồi. Không có tiền bối trải đường, hậu nhân sao có được tiền đồ tươi sáng, ngươi thấy có đúng không? Ngươi là một con thú hoàng rất hiểu lý lẽ mà!” Hải Loa nói.
Lời này bản hoàng thích nghe.
Lục Ngô bèn gật đầu một cái với Thừa Hoàng, trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng.
Hải Loa bật cười: “Tuy có hơi qua loa chút… nhưng bắt đầu như thế cũng ổn rồi.”
Thừa Hoàng kêu u u hai tiếng, bày tỏ nó không để bụng.
Thấy bầu không khí đã hoà hoãn thoải mái, Lục Châu nói: “Lục Ngô, đã gia nhập Ma Thiên Các thì theo lão phu về một chuyến.”
Lục Ngô lại lắc đầu nói:
“E là không được. Ba loại khí thể trong người thiếu chủ chưa hoàn toàn dung hợp, chỉ có nguyên khí trong bí ẩn chi địa mới giúp được hắn…”
Đám người quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh, có chút lo lắng.
Lục Châu nói: “Hạt giống Thái Hư của hắn đã bại lộ, liệp đội U Minh lại bị diệt, chuyện này sẽ khiến đám chân nhân chú ý. Ngươi có nắm chắc không?”
“Mệnh Cách của ta đã khôi phục, ta ở lại đây nghỉ ngơi… Khi trở về bí ẩn chi địa, bọn hắn muốn tìm được bản hoàng là chuyện không có khả năng!”
Lại là ‘không có khả năng’.
Phần tự tin này thật khiến người ta lo lắng.
“Sư phụ, bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên, lại có cân bằng giả ước thúc, kỳ thật vẫn an toàn hơn. Nếu để Lục Ngô trở lại Ma Thiên Các sẽ khiến người khác chú ý. Nhiều người nhiều miệng, dễ truyền ra lời đồn. Nếu chân nhân tìm tới thì sẽ rất phiền phức.” Diệp Thiên Tâm phân tích.
Lời này rất có lý. Lục Châu gật đầu nói: “Được, vậy Đoan Mộc Sinh… giao cho ngươi.”
Mấy người Lục Châu vừa định rời đi, Lục Ngô bỗng nói: “Chờ đã.”
“Còn việc gì?”
“Bản hoàng muốn đến Ma Thiên Các một chuyến…” Lục Ngô thản nhiên nói, “Xem chút rồi về.”
Lục Châu không cự tuyệt, thừa biết trong lòng nó nghĩ gì.
Con thú hoàng này rốt cuộc đã bị Lục Thiên Thông lừa gạt bao nhiêu lần? Lão phu làm người thẳng thắn, cần dùng mánh khoé để lừa gạt một dã thú như nó hay sao?
Lục Ngô thấy hắn không cự tuyệt, liền ngẩng đầu nhìn lên trên vách đá. Phải xem xem lão tặc này có mười viên hạt giống Thái Hư thật không!
“Đi.”
Từ Mê Vụ Sâm Lâm băng qua Nhung Tây, lại về Ma Thiên Các chỉ mất khoảng ba ngày.
Trên đường đi, Diệp Thiên Tâm đã dùng phù chỉ thông báo cho người trong Ma Thiên Các chuẩn bị tâm lý một chút.
Để không gây chú ý, Lục Ngô và Thừa Hoàng đều thu nhỏ lại hơn phân nửa. Dù vậy thân thể chúng nó vẫn lớn hơn cự thú bình thường nhiều.
Ba ngày sau, trên Ma Thiên Các.
“Các chủ truyền tin hôm nay sẽ về đến Ma Thiên Các. Không biết lần này người ở lại bao lâu.” Phan Trọng thọc thọc Chu Kỷ Phong nói.
Chu Kỷ Phong tò mò hỏi: “Trong thư lục tiên sinh nói thú hoàng giá lâm… thú hoàng lợi hại lắm không?”
“Không biết, ta đã báo thất tiên sinh, nhưng thất tiên sinh ở hồng liên bề bộn công việc, đoán chừng không về được.” Phan Trọng đáp.
“Vậy các vị tiên sinh khác cũng không trở lại?”
Phan Trọng còn chưa kịp trả lời, Hoa Nguyệt Hành đã bay ngang, thuận miệng nói: “Bát tiên sinh và cửu tiên sinh trở về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận