Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2141: Thú nhận

“Ngươi ở lại tịnh đế thanh liên thì tốt hơn, trong vòng hai trăm năm Thái Hư sẽ sụp đổ, cửu liên chúng ta phải đoàn kết thống nhất để ứng phó với biến cố.” Giang Ái Kiếm nói.
“Ừm, Giang huynh đệ nói đúng.”
“Thời gian không đợi người, ta phải đi thôi.” Giang Ái Kiếm cười hì hì đứng lên.
“Ta đưa ngươi đi tìm Khâm Nguyên tộc. Hắn là thượng cổ thánh hung, có tiền bối ra mặt hẳn là không thành vấn đề.”
Hai người rời khỏi Thu Thủy Sơn, bay về phương bắc.
Cổ trận ở Văn Hương Cốc đã biến mất từ lâu, thay vào đó là cảnh điền viên sơn thuỷ, đẹp mắt vô cùng.
“Đây là nơi Khâm Nguyên tộc sinh sống.” Hoa Dận giới thiệu.
“Nơi này rất tốt.” Giang Ái Kiếm cảm thán.
Đúng lúc này có hai tộc nhân Khâm Nguyên tộc bay tới, Giang Ái Kiếm nói thẳng vào điểm chính: “Ta phụng mệnh Các chủ Ma Thiên Các, tới mời Khâm Nguyên đến kim liên giới một chuyến.”
Giọng hắn vang dội truyền đi khắp Văn Hương Cốc.
Vừa dứt lời, ở đằng xa truyền tới một giọng nói kích động: “Ma Thần đại nhân?!”
Hư ảnh loé lên, Khâm Nguyên xuất hiện trước mặt mọi người. Thấy không phải là Ma Thần đến, nàng có hơi thất vọng nhưng vẫn nói: “Ngươi là người do Ma Thần đại nhân phái tới?”
Giang Ái Kiếm lấy ra một đạo ấn phù, ấn phù hoá thành một đoàn quang hoa, xuất hiện hình ảnh Lục Châu hạ lệnh cho hắn đến tìm Khâm Nguyên tộc.
Khâm Nguyên lập tức kích động quỳ xuống hô: “Ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Ma Thần đại nhân!”
Cùng lúc đó, Lục Châu cưỡi Bạch Trạch xuất hiện trên không trung bí ẩn chi địa.
“Các ngươi ở bí ẩn chi địa lâu như vậy, không ngờ tu vi cũng đề thăng không ít.” Lục Châu cảm giác được Bạch Trạch đã mạnh hơn trước nhiều.
Trước đó khi ở Ma Thiên Các, Bạch Trạch thi triển cơn mưa điềm lành cung cấp cho Lục Châu rất nhiều sinh cơ. Hắn mở ra ba Mệnh Cách, lại ngưng tụ một quang luân nên hao tổn hơn một triệu năm tuổi thọ.
Nói cách khác, bây giờ Lục Châu chỉ còn lại hơn 30.000 tấm Thẻ Nghịch Chuyển và 160.000 năm tuổi thọ.
“Lão phu hẳn là vị Chí Tôn có tuổi thọ ngắn nhất trên đời này.” Lục Châu thở dài buồn bã.
Be !
Bạch Trạch kêu lên một tiếng an ủi rồi tăng tốc bay về phía vực sâu ở Đôn Tang.
Đi tới miệng vực sâu, Lục Châu hô lên: “Ứng Long, lão phu tới thăm ngươi.”
Thanh âm Lục Châu rất vang dội, mang theo không ít lực lượng Thiên Đạo, nếu Ứng Long ở đây hẳn là sẽ nghe được, đáng tiếc dưới vực sâu vô cùng yên tĩnh, không có tiếng hồi đáp.
Lục Châu cảm thấy kỳ quái, lại gọi thêm lần nữa. “Ứng Long!”
Vẫn không ai đáp lời. Lục Châu bắt đầu lo nghĩ, có khi nào Ứng Long hấp thu lực lượng đại địa quá nhiều, sau đó không chịu nổi, bạo thể mà chết không?
Hắn thầm hô một tiếng không ổn. Ứng Long mà xảy ra chuyện thì lão phu gây nghiệp lớn nha! Rút long cân hắn, lại lừa hắn xuống vực, chậc, trách nhiệm này đổ hết lên đầu lão phu.
Lục Châu lập tức lao xuống vực. Dễ dàng vượt qua khu vực bắn ngược lực lượng, Lục Châu bay sâu xuống ngàn mét, đúng lúc này dưới vực bỗng truyền tới thanh âm.
“Ta đây.”
“Ứng Long?” Lục Châu nghi hoặc gọi. Hắn cũng đã nhìn thấy thân ảnh Ứng Long.
“Vừa rồi ta tu hành tới đoạn quan trọng nên không kịp thời trả lời ngươi. Tạp âm của ngươi quá lớn, gián đoạn việc tu hành của ta.”
Lục Châu lườm hắn một cái: “Ta còn tưởng là ngươi xảy ra chuyện.”
“Sao có thể xảy ra chuyện được chứ, dù sao ta cũng là thuỷ tổ của Long tộc, sống nhờ hấp thu tinh hoa trong thiên địa. Nhân loại có chết hết ta cũng sẽ không chết.” Ứng Long đáp.
Lục Châu rất tán thành gật đầu. “Vậy thì tốt. Hôm nay ta tới chủ yếu vì hai việc…”
“Chờ đã.” Ứng Long đột nhiên ngắt lời Lục Châu. “Hôm nay không tiện trò chuyện, hay là chờ hôm khác đi.”
Lục Châu: ?
“Hiện tại Thiên Khải Chi Trụ đang dần sụp đổ, Thái Hư đã sắp rơi xuống, đến lúc đó ngươi sẽ bị chôn vùi trong này. Huống hồ Thiên Hồn Châu không thể rời khỏi bản thể quá lâu, lực lượng không được bổ sung kịp thời sẽ hao tổn tu vi ngươi.” Lục Châu nói.
“Việc này…”
Ứng Long lại ấp úng nói. “Ngươi ném Thiên Hồn Châu lại cho ta là được.”
“Nghe giọng điệu của ngươi thì ngươi không định ra ngoài?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Ta còn chưa hoàn toàn khôi phục, phải cần ít nhất trăm năm nữa.”
Lục Châu nghĩ ngợi thấy cũng phải nên không thuyết phục hắn nữa. “Thôi được, trả Thiên Hồn Châu cho ngươi, ngươi ném Vị Danh lại cho lão phu.”
Khụ khụ… Ứng Long ho khan mấy tiếng. “Ừm, cũng được.”
Lục Châu thi triển cương ấn bao bọc lấy Thiên Hồn Châu ném cho Ứng Long, tay kia xoè ra nói: “Vị Danh.”
“À ừm…”
Ứng Long nhẹ giọng nói, “Ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện không?”
“Việc gì?” Lục Châu luôn cảm thấy hôm nay Ứng Long cứ lằng nhà lằng nhằng thế nào.
Ứng Long lấy hết dũng khí nói: “Ta rất thích vũ khí này, có thể tặng nó cho ta được không?!”
Hả?
Thấy trong cổ họng Lục Châu phát ra âm thanh nghi hoặc, sợ đối phương không đáp ứng, Ứng Long vội nói thêm: “Ta có thể vì ngươi mà làm bất kỳ chuyện gì.”
Lục Châu hừ một tiếng nói: “Ai cho ngươi dũng khí ngấp nghé vũ khí của lão phu?” Vừa nói hắn vừa bay thấp xuống. “Có rút toàn bộ long cân trên người ngươi cũng không đổi được Vị Danh đâu.”
Biểu tình trên mặt Ứng Long có vẻ xấu hổ. “Ta… ta đâu có rẻ vậy nha?”
“Không phải ngươi rẻ, mà là Vị Danh quý giá hơn tưởng tượng của ngươi nhiều.” Lục Châu nói thẳng.
Ứng Long ảo não vô cùng, chỉ hận không thể tự tát mình mấy cái. Hắn thay đổi sách lược, nói: “Hay là cho ta mượn Vị Danh thêm mấy ngày đi, ta rất thích nó á.”
Lục Châu cau mày nói: “Ứng Long, xem ra trước kia lão phu chưa dạy dỗ ngươi đầy đủ. Lão phu vốn cho rằng ngươi sẽ tuân thủ lời hứa hẹn, không ngờ ngươi lại dám ngấp nghé đồ của lão phu.”
“Không không, ngươi hiểu lầm…”
Lục Châu không thèm dây dưa với hắn, “Lão phu cho ngươi thời gian mười giây. Giao Vị Danh ra, nếu không sẽ rút long cân của ngươi.”
Ứng Long buồn khổ muốn khóc. Hắn đành phải thành thật nói:
“Ma Thần lão huynh, việc này không thể trách ta nha. Vũ khí của ngươi quá trơn, ta vừa cầm chơi một chút nó đã trượt khỏi tay ta mà rơi xuống vực sâu rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận